Đối mặt với câu hỏi của Chúc Hạ, nơi đây ngoài, trưởng căn cứ ngang nhiên, nịnh bợ đám của gã đầu trọc.
Hắn thẳng thắn : “Nếu đến bước đường mà như cô , chúng vẫn sẽ dâng nộp lên tổng bộ."
“Dù hy sinh một vài cư dân gốc của căn cứ, chúng cũng hài lòng tổng bộ, thể để của tổng bộ chịu khổ, cũng thể để của tổng bộ thất vọng về chúng ."
“Thị trấn nhỏ của chúng nếu sự che chở của Liệt Hoàng bệ hạ, sớm c.h.ế.t sạch trong mấy đợt thiên tai !"
“Vậy nên khi đến lúc nguy nan thực sự, để chúng vì Liệt Hoàng bệ hạ mà cống hiến bản , đó cũng là cam tâm tình nguyện, xem cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng!”
Chúc Hạ gật đầu, hỏi: “Vậy lúc đó ông sẽ là đầu tiên xông lên tìm c.h.ế.t ? Hay là, ông sẽ để cư dân gốc c.h.ế.t , còn ông thì trốn lưng bọn họ?”
Sắc mặt trưởng căn cứ biến đổi, cưỡng ép cho cái cớ: “ dù cũng là trưởng căn cứ, nhiều việc cần xử lý, căn cứ cũng cần …”
Chúc Hạ chút nể nang vạch trần : “Vậy nên đến lúc sinh tử tồn vong, ông chỉ dùng mạng của cư dân gốc để đổi lấy sự sống sót của bản , thấy như ông xứng trưởng căn cứ.”
Trưởng căn cứ tức giận đến đỏ mặt tía tai: “ xứng đáng do cô một kẻ ngoại lai , mà do Liệt Hoàng bệ hạ !"
“Cô một tiểu nha đầu, cô hiểu cái gì? Chỉ sự che chở của Liệt Hoàng bệ hạ, căn cứ của chúng mới thể sống lâu dài, nên nhất định sự hy sinh!”
Ông tức đến thở hồng hộc, Lý Tuấn thấy vội vỗ vỗ lưng , giúp thở đều.
“Trưởng căn cứ, ngài đừng chấp nhặt với cô , cô sắp c.h.ế.t đến nơi , cô chỉ câu giờ, nên mới cố tình những lời .”
Lý Tuấn đem niềm vui trong lòng biểu lộ mặt, đến nỗi khép miệng .
Hắn thoải mái, hả hê Chúc Hạ: “Chúc Hạ, cô ? Từ khi chú và cha c.h.ế.t , ngày nào ngủ ngon giấc."
Tuyền Lê
“ đặc biệt sợ một ngày nào đó sẽ giống như bọn họ, ăn thứ gì đó t.h.u.ố.c của cô, sẽ c.h.ế.t một cách khó hiểu."
“ bây giờ sợ nữa, bởi vì cô sắp c.h.ế.t ."
“ cô chắc chắn g.i.ế.c , nhưng cô nghĩ tới, phía lưng cũng g.i.ế.c cô ?"
“Cô cho rằng cô lợi hại ? cho cô , g.i.ế.c cô còn lợi hại hơn cô, thể dùng công nghệ cao định vị vị trí của cô, còn cô , gì!"
“Bất quá với tính cách của cô, cô chắc chắn đắc tội với một lợi hại như lúc nào."
“Vậy nên a, khiêm tốn, lương thiện, bằng sớm muộn gì cũng trả giá cho sự ngu xuẩn của !”
Chúc Hạ những lời , cả đột nhiên ngây .
Lần cô thật sự ngây , giả vờ.
Trong khoảnh khắc lóe lên, vô hình ảnh lướt qua trong đầu cô, nhiều khúc mắc và những điều cô hiểu, dường như cũng tan mây khói, thấy ánh sáng.
Mọi thứ đều xâu chuỗi , sự thật cận kề, chỉ còn thiếu một câu hỏi.
Chúc Hạ Lý Tuấn, chậm rãi : “Người mà , đeo mặt nạ, còn dùng máy biến âm ?”
Lý Tuấn bất ngờ, nhưng nghĩ thấy đương nhiên: “Xem cô rõ đắc tội với ai !”
Chúc Hạ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía Dịch Hàn đang gã đầu trọc khống chế.
Dịch Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với cô. Lúc cần gì, thể hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của cô.
Đột nhiên, Chúc Hạ kéo áo khoác lông vũ , từ bên trong lấy một chiếc ô bằng kim loại ném về phía Dịch Hàn.
Giây tiếp theo, Dịch Hàn vững vàng tiếp , lập tức mở ô chống đạn!
Cùng lúc đó, bên trong căn nhà tự xây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-172-loi-thi-tham-cua-ac-quy.html.]
Cố Nhất Lộ sốt ruột như kiến bò chảo nóng, ngừng : “Bên ngoài còn động tĩnh gì ? Hay là lên lầu, trốn ở cạnh cửa sổ tình hình một chút!”
“Không .” Lý Bác kiên quyết từ chối, “Đội trưởng , bảo chúng trốn ở bên trong đừng ngoài."
“Tuy cửa sổ cũng chống đạn, nhưng thể chống s.ú.n.g máy b.ắ.n liên tục ?"
“Chúng vốn giúp đội trưởng, thì đừng phiền đội trưởng nữa.”
Cố Nhất Lộ phịch xuống giường, mặt mày ủ rũ: “ để cứ trong nhà, nghĩ đến chị Hạ thể thương ở bên ngoài, thực sự chịu nổi.”
Một lúc lâu, đều im lặng gì.
Kiều Kinh Lam đột nhiên dậy, đầy tức giận : “Chúc Hạ còn xem các là đồng đội , các báo đáp cô như ?"
“ đoán các hẳn là giống , đều từng nhận sự giúp đỡ, thậm chí là ân cứu mạng của Chúc Hạ."
“Sao, bây giờ Chúc Hạ đang đối mặt với nguy hiểm sinh tử, các chỉ thể ở đây, trơ mắt cô tìm c.h.ế.t ?”
Lời trúng tim đen của những khác, mỗi đều cúi đầu, nên gì để phản bác Kiều Kinh Lam.
Ngay cả Lý Bác, vẫn luôn “ lời đội trưởng”, cũng rơi tình thế khó xử sâu sắc.
Kiều Kinh Lam bắt đầu xúi giục bọn họ: “Nếu Chúc Hạ c.h.ế.t, chúng còn mặt mũi nào mà sống sót đời ? Các thể, thì !"
“Mạng của là của Chúc Hạ, sống là của Chúc Hạ, c.h.ế.t là ma của Chúc Hạ, nguyện dùng thể của để đỡ đạn cho Chúc Hạ!"
“Hơn nữa chúng cách nào, Chúc Hạ ? Cửa lớn và cửa kính đều là chống đạn."
“Chỉ cần chúng tháo cửa lớn và cửa kính , chắn xông ngoài, ít cũng thể tranh thủ chút thời gian cho Chúc Hạ."
“Hơn nữa, chúng cũng phế vật, ít cũng chút thủ, chỉ cần chúng thể cướp vũ khí, tin, chúng còn thể đó bọn họ đánh?”
Lời của Kiều Kinh Lam tràn đầy nhiệt huyết, còn liên quan đến sự an nguy của Chúc Hạ, khiến cho Lý Bác vốn luôn lý trí cũng nóng m.á.u lên, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Hắn với cha Cố: “Vậy thế , chú dì, phiền hai trông Tiểu Bảo giúp , cùng Kiều Kinh Lam ngoài giúp đội trưởng!”
“ cũng !” Cố Nhất Lộ vội vàng chạy tới, vô cùng kiên quyết: “Đừng hòng bỏ rơi ."
“Chị Hạ thừa nhận là một thành viên của đội các , cũng những việc mà một thành viên nên !”
Lý Bác từ chối, Kiều Kinh Lam : “Tiểu Bảo để trong phòng thì an , theo ý , Chú Cố và dì Ôn cũng nên cùng."
“Bọn họ cần tấn công, chỉ cần nâng cửa chống đạn giúp che chắn là , sẽ thương."
“Chú dì, Chúc Hạ giúp hai nhiều như , hai chắc chắn cũng giúp cô một đúng ?”
Lời của Kiều Kinh Lam giống như lời thì thầm của ác quỷ, nếu ở trong cảnh bình thường, lẽ Lý Bác còn thể phân biệt điều gì đúng.
lúc , Chúc Hạ ở bên ngoài thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, bọn họ thực sự cách để giúp, đầu óc Lý Bác đơ .
Lần cuối cùng gặp tình huống như , là ở Cẩm Lâm Tiểu Khu đối mặt với trăn khổng lồ, Chúc Hạ bảo bọn họ chạy , một đối mặt với biển rắn.
Lúc đó đều bốc đồng, đều cứu Chúc Hạ, nhưng Tạ Cảnh bình tĩnh trấn giữ cục diện.
Bây giờ, ai thể trấn giữ cục diện, tất cả đều Kiều Kinh Lam dẫn dắt theo nhịp điệu.
Cố Thanh Chi và Ôn Ngôn Uyển giống như nhập ma chướng, gật đầu với lời của Kiều Kinh Lam: “ , chúng nên giúp cô .”
“Được, chúng bây giờ tháo kính chống đạn, cuối cùng tháo cửa.”
Trong mắt Kiều Kinh Lam tràn đầy nụ tà ác sắp tràn ngoài: “Chúng cùng giúp Chúc Hạ."
“Nếu cửa lớn và cửa kính chống đạn chặn đạn, các chỉ thể dùng để cản thôi nhé.”