Thiên Tai Mạt Thế : Tích Trữ Hàng Chục Tỷ, Cả Nhà Cùng Làm Ác Nhân - Chương 162: Thấy chết không cứu

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:35:39
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếp đó, Dư Lỵ cũng dùng hành động chứng minh lời bà là thật.

Trong quá trình cứu chữa cho bệnh nhân, một khi bệnh nhân hoặc nhà đưa điều kiện quá đáng, Dư Lỵ hai lời, đầu bỏ .

Mặc cho bọn họ ở phía xin thế nào, thậm chí quỳ lạy, bà cũng đầu nào.

với Chúc Hạ rằng: “Chỉ cần bọn họ mở miệng, một sẽ hai."

‘Cho dù là chút ân tình cũng thể biến thành thù hận, đạo lý thầy ở thủ đô hiểu rõ.’

Cũng vì thế, Chúc Hạ mới hiểu tính cách của Dư Lỵ, bà khác với quản lý Bồ Đào ở Cẩm Lâm Tiểu Khu đây.

Bồ Đào lương thiện, nhưng sự lương thiện của sự sắc bén, vì bắt nạt đến c.h.ế.t.

Dư Lỵ cũng lương thiện, nhưng sự lương thiện của bà nguyên tắc, giới hạn.

Chỉ cần khác giẫm lên giới hạn cảnh giác của bà, bà sẽ lập tức thu hồi sự lương thiện, biến thành trạng thái lạnh lùng vô tình.

Dư Lỵ như , là kiểu mà Chúc Hạ thích và ngưỡng mộ.

Chúc Hạ cứ thế cùng Dư Lỵ thực chiến học tập đến tối mịt, cô đưa Dư Lỵ về nhà, mới cùng Cận Luật đến khu nhà ở bình thường, đón Lý Bác và ba về.

Lý Bác và ba bước nhà chính của căn nhà tự xây kinh ngạc vì nhiệt độ ấm áp như mùa xuân bên trong.

Tiểu Bảo vốn co ro cả trong chiếc tã lớn đặc chế, nhà, bé nhịn thò đầu khỏi “tã”.

Đôi mắt to như quả đào chớp chớp, khắp nơi, sự tò mò khám phá mạnh mẽ.

“Tiểu Bảo, đừng lung tung.” Lý Bác chút ngượng ngùng, đẩy đầu đứa bé “tã”.

Chúc Hạ nhạt ngăn bé , “Không , nơi chính là nhà của các , ngắm khắp nơi cũng là chuyện nên .”

Cố Thanh Chi và Ôn Ngôn Uyển thấy than đốt trong lò sưởi, khỏi kinh ngạc: “Tiểu Chúc, cô quả nhiên đến cũng thể sống !”

Cố Nhất Lộ vội vàng đến bên Chúc Hạ, hỏi như một kẻ xu nịnh: “Chị Hạ, cho cá bằng dạy cách câu cá, bằng chị cho chúng , chị tìm nhiều vật tư như ?"

‘Từ ngày mai chúng sẽ cùng chị, chúng thể để chị giúp chúng nộp ‘vé cửa’, đợi chúng tìm vật tư, sẽ đền bù cho chị!’

Lời Cố Nhất Lộ , những khác đều gật đầu.

Chúc Hạ sớm đoán bọn họ sẽ ý nghĩ , vì để bọn họ định chỗ ở, dẫn bọn họ khỏi căn cứ nhỏ, đến bên rừng cây nhỏ, từ trong đó lái xe trượt tuyết.

Cố Nhất Lộ kêu lên: “Trời ạ, chị Hạ chị quá lợi hại ! Chị từ chiếc xe trượt tuyết ngầu như ? Thảo nào chị nhiều vật tư như !”

Cố Thanh Chi nhịn đ.á.n.h gáy , “Miệng lưỡi bớt bẩn thỉu, trẻ con đừng bậy.”

Chúc Hạ xuống xe trượt tuyết, đưa cho Lý Bác một chiếc điện thoại Huawei, “ mỗi ngày đều việc, thể cùng các ."

‘Theo bản đồ , các thể đến thành phố gần nhất, tất cả vật tư của đều là tìm từ đó mà .

chiếc xe trượt tuyết mỗi chỉ chở tối đa ba , nếu các mang vật tư về, nhất mỗi chỉ hai , các thể thương lượng xem ai .’

Tối nay xuất phát, khi mấy hiểu rõ tình hình, lún sâu lún nông bước tuyết về nhà.

Bọn họ về đến căn nhà tự xây, Chúc Hạ thần thần bí bí dẫn bọn họ xem một thứ .

“Đây là máy phát điện động năng, tuy , cũng thô sơ, nhưng nó thật sự thể phát điện.”

Chúc Hạ lên chiếc máy phát điện trông giống xe đạp, bắt đầu đạp bàn đạp.

Theo bàn đạp nhanh, động năng chuyển hóa thành điện năng, một bóng đèn nhỏ nối từ từ sáng lên.

“Lý Bác, lấy điện thoại của đến sạc .” Chúc Hạ .

Khi ở Cẩm Lâm Tiểu Khu, Chúc Hạ cũng cho Lý Bác một chiếc điện thoại Huawei.

vì mất điện, điện thoại Huawei của hết pin từ lâu, sớm trở thành một cục gạch phế liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-162-thay-chet-khong-cuu.html.]

Lý Bác , vội vàng lấy chiếc điện thoại ngừng sử dụng từ lâu của , cắm dây sạc.

Khi màn hình tối đen xuất hiện bốn chữ “đang sạc” lâu thấy, Lý Bác và mấy cảm giác như trở về thế giới văn minh.

Chúc Hạ : “Nếu các dùng điện, thì tự đạp để phát điện."

‘Tuy ngoài điện thoại Huawei, các điện thoại khác đều dùng , nhưng ít nhất thể xem ảnh và video cũ, chút kỷ niệm.’

Cố Nhất Lộ chen đùa: “Đạp cái chỉ phát điện, mà còn rèn luyện sức khỏe, cũng thể ấm , thật là nhất cử tam tiện!”

Lý Bác đột nhiên nhận điều gì đó, vội vàng bảo Chúc Hạ xuống, tự đạp để sạc điện thoại.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Bác và Cố Nhất Lộ ngoài.

Tiểu Bảo ở cho Cố Thanh Chi và vợ chăm sóc, hai khỏe mạnh tìm vật tư.

Chúc Hạ dậy , bảo Cố Thanh Chi và Ôn Ngôn Uyển giúp chút gì đó để ăn, cô ôm Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo mới hơn một tuổi, còn thạo, chỉ thể gọi vài tiếng gọi đơn giản.

Chúc Hạ ôm trong lòng, mở đôi mắt to xinh Chúc Hạ, lạ lẫm, cũng lóc, ngoan ngoãn.

Tiểu Bảo sinh trong thời kỳ mạt thế thiên tai, uống mấy ngày sữa bột, thậm chí thức ăn tử tế cũng ăn bao nhiêu, thể sống sót thật dễ dàng.

Chúc Hạ lấy một chai sữa tươi từ gian, đưa đến bên miệng Tiểu Bảo để bé uống.

Tuyền Lê

Tiểu Bảo khụt khịt mũi nhỏ, sữa tươi đối với bé mà xa lạ, nhưng mùi hương của sữa khiến bé tò mò.

Bé thử hút một ngụm, mắt đột nhiên sáng lên, cảm thấy đây là thứ .

Sau đó bé tự ôm lấy bình sữa, nhanh chóng uống hết một chai sữa tươi nhỏ.

“Ngon ?” Chúc Hạ thu bình sữa rỗng gian, hỏi bé khi véo mũi Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo vui vẻ , quan hệ với Chúc Hạ lập tức trở nên gần gũi.

Trong mấy ngày tiếp theo, Chúc Hạ ban ngày cùng Dư Lỵ học y thuật, Lý Bác và Cố Nhất Lộ thì tìm vật tư.

Chẳng mấy chốc nhiệt độ giảm xuống mức cực hàn âm 65 độ, màn đêm cũng biến mất, ngày dài kéo dài.

Bọn họ chỉ thể dựa thời gian đồng hồ để phân biệt ngày và đêm.

Chúc Hạ cùng Dư Lỵ học đến tám giờ tối thì về nhà, nhưng cô xem sách y học đến hai giờ sáng mới nghỉ ngơi.

Lý Bác và Cố Nhất Lộ ít nhất đến mười hai giờ đêm mới trở về, mỗi ngày bọn họ đều mang vật tư về nhà, tuyệt đối về tay .

Cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng nhưng ý nghĩa, chẳng mấy chốc, một tháng trôi qua.

Ngày hôm đó, Chúc Hạ đang cùng Dư Lỵ đến nhà một bệnh nhân để thực hành lâm sàng, đột nhiên, một thanh niên gầy gò xông .

Hắn mặt , đột nhiên quỳ sụp xuống mặt Dư Lỵ.

“Lý Tuấn, ? Có chuyện gì thì , đừng như .” Dư Lỵ cũng xem như quen với tình huống , giọng điệu mặn nhạt .

“Dư chủ nhiệm, xin cứu cha !” Thanh niên tên Lý Tuấn quỳ dậy, “Chân của cha dường như hoại tử, lẽ cần cắt bỏ."

‘Toàn bộ căn cứ nhỏ ngoài , còn ai kỹ thuật như !’

Nhắc đến Lão Lý Đầu, Dư Lỵ liếc Chúc Hạ, mới : “Tình hình bây giờ cũng , phẫu thuật, đáp ứng nhiều điều kiện khắc nghiệt."

‘Hơn nữa cha là phẫu thuật cắt bỏ, cần nhiều dụng cụ hơn, nhưng những dụng cụ đều ở bệnh viện.

‘Hoặc là tìm quan hệ để cha bệnh viện, hoặc là mang tất cả dụng cụ ngoài.’

Lý Tuấn bà với đôi mắt đẫm lệ, “Dư chủ nhiệm, bệnh viện ngừng hoạt động từ lâu, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc khám bệnh cho những hơn một tháng.

‘Bà và cha ngày đầu tiên quen , thể lạnh nhạt như ? Nhìn ông sắp c.h.ế.t, bà nhẫn tâm thấy c.h.ế.t cứu?’

Loading...