Thiên Tai Mạt Thế : Tích Trữ Hàng Chục Tỷ, Cả Nhà Cùng Làm Ác Nhân - Chương 160: Để cô ta thấy, tôi đây "vứt bỏ" các người như thế nào

Cập nhật lúc: 2025-11-02 17:20:15
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả ở đó đều , Nhậm Ngọc Nhi đang cố gắng chia rẽ Lý Bác và Chúc Hạ.

Cố Nhất Lộ thể ngơ nữa, lớn tiếng mắng: “Nhậm Ngọc Nhi, khuyên cô nên điều! Tâm lý cô âm u, nghĩa là chị Hạ cũng âm u như cô!"

"Chị Hạ sống trong nhà tự xây, đó là thứ chị xứng đáng hưởng, dựa năng lực của bản ! Chúng thể vì chúng là đồng đội của chị mà ép buộc chị giúp đỡ chúng ."

"Chúng trưởng thành, chúng khả năng tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của !"

"Chúng giống cô, cũng tìm chỗ dựa, chỗ dựa sụp đổ, cô sống cũng chẳng , ma cũng chẳng ma!"

"Còn việc ngươi chị Hạ mập mờ với đàn ông, quyến rũ đàn ông, thì càng nực .

Chỉ khi bản cô là như , cô mới dùng tâm lý đó để suy đoán khác.

Chúng hiểu rõ tính cách của chị Hạ hơn cô, trong lòng chị Hạ, đàn ông là cái thá gì?"

"Còn mập mờ? Còn quyến rũ? Cô đừng dùng những từ đó để sỉ nhục chị Hạ nữa, mà thấy ghê tởm!”

Nói xong, Cố Nhất Lộ còn bộ dáng buồn nôn, Nhậm Ngọc Nhi với ánh mắt đầy khinh bỉ.

Nhậm Ngọc Nhi tuy tức giận, nhưng cô Cố Nhất Lộ nữa, ánh mắt cô dán chặt Lý Bác.

Trải qua bao chuyện, cô cũng trưởng thành hơn, cô thể nào địch Chúc Hạ về bất cứ mặt nào, đó là lý do cô nghĩ chiêu trò hèn hạ .

Sở dĩ nàng nhắm Lý Bác là vì Lý Bác con cái điểm yếu.

Làm cha , dù tin tưởng khác đến , cũng sẽ vì con cái mà d.a.o động.

tiếc, Nhậm Ngọc Nhi hiểu Chúc Hạ ý nghĩa gì đối với Lý Bác, cô quá tự tin .

Thế là, Lý Bác trong ánh mắt mong đợi của Nhậm Ngọc Nhi lên tiếng: “Cố Nhất Lộ đúng, cô hiểu Chúc Hạ, cô cũng càng hiểu vì chúng nguyện ý theo cô .

Tuyền Lê

Đây chính là lý do cô mãi mãi thất bại , và thể khẳng định, dù cô vượt qua tai họa , thì trong tương lai, cô cũng bao giờ thắng Chúc Hạ, dù chỉ một .

Cô sẽ mãi mãi là kẻ bại tay Chúc Hạ, mưu mô thủ đoạn của cô đều thể thực hiện .

Đối với cô, Chúc Hạ chính là vực sâu mà cô bao giờ thể vượt qua, cũng là mặt trời mà cô mãi mãi đuổi kịp.”

“Nói lắm!” Cố Nhất Lộ điên cuồng vỗ tay, còn giơ ngón tay cái với Lý Bác, đến lộ cả răng, “Anh Bác thật văn hóa!”

Cố Thanh Chi nhân cơ hội giáo huấn: “Nếu lúc con chịu khó học hành, chắc chắn con cũng thể năng lưu loát, hơn .”

Ôn Ngôn Uyển bổ sung: “Vậy con cũng cần thi rớt cái trường đại học tệ hại đó, mà thể thi trường đại học mà và cha con đang công tác, chúng thể học chăm sóc con, cả gia đình ba ở cùng , thật bao.”

Cố Thanh Chi hỏi Lý Bác học đại học ở , Lý Bác vô thức trả lời.

Cố Thanh Chi tỏ vẻ “ mà”, với Cố Nhất Lộ: “Con xem, học trường trọng điểm 211, hồi cấp ba con bớt chơi game , chắc chắn cũng .”

Cố Nhất Lộ lý lẽ: “Lúc đó con thức đêm chơi game vì cha coi trọng con , nếu cha ngày nào cũng ở nhà kèm cặp con, con ngoài ?”

Lý Bác chen : “Thực chơi là chuyện , hồi cấp ba cũng ngoài chơi game, chính lúc đó bắt đầu thấy hứng thú với lập trình.”

Lý Bác và gia đình ba Cố Nhất Lộ chuyện rôm rả, họ để ý đến Nhậm Ngọc Nhi đang bên cạnh, cũng tranh cãi với Nhậm Ngọc Nhi nữa.

Phớt lờ chính là sự phản kháng lớn nhất, lúc Nhậm Ngọc Nhi tức đến mức suýt nổ tung.

“Các đừng nữa! Nghe !” dù Nhậm Ngọc Nhi la hét thế nào, họ cũng nữa.

Họ chuyện về phía khác, coi cô như khí.

Nhậm Ngọc Nhi hét bóng lưng của họ: “ các đều đang cố gắng gượng, thực trong lòng các sợ hãi vô cùng, các chỉ là dám thể hiện thôi!

Chúc Hạ sẽ vứt bỏ các , cô nhất định sẽ vứt bỏ các , đến lúc đó các sẽ đúng, đến lúc đó các sẽ cầu xin hợp tác với các !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-160-de-co-ta-thay-toi-day-vut-bo-cac-nguoi-nhu-the-nao.html.]

Họ càng càng xa, hề dừng một bước, chỉ để Nhậm Ngọc Nhi một như một tên hề.

“Đồ ngốc, một đám ngốc nghếch! Người , ch.ó cho Chúc Hạ!” Nhậm Ngọc Nhi nhặt tuyết đập về phía xa, chỉ vài cái tức mệt, liền thẳng xuống đất.

Cô nhặt một nắm tuyết nhét miệng, nhắm mắt nghiến mạnh, tiếng răng rắc khiến cô tưởng tượng đang ăn sụn rang, tưởng tượng mùi thịt thơm lừng.

mấy ngày gì ăn, chỉ dựa cách để sống sót.

nhai bao lâu, cô thật sự ngửi thấy mùi thịt.

dám mở mắt, sợ rằng ảo giác giống như giấc mơ sẽ biến mất, cô hít mạnh mũi, nước miếng tự chủ chảy từ khóe miệng.

, dáng vẻ thèm đến chảy nước miếng của cô, còn giống một con ch.ó hoang nơi nương tựa hơn bất kỳ ai.

“Răng rắc”, “răng rắc”.

bước chân lên tuyết tới, theo đó là mùi thịt ngày càng nồng nặc.

Nhậm Ngọc Nhi đột nhiên tỉnh giấc, cô nhận mùi thịt ảo giác, mà là thật!

Cô vội vàng mở mắt , cô kịp lau nước miếng khóe miệng, cô hưng phấn và mong đợi về phía đến.

nghĩ sẵn lát nữa sẽ để đáng thương, để cầu xin đối phương ban cho cô thứ gì đó để ăn;

nghĩ đến mùi thịt thơm lừng trôi miệng, răng nghiền nát, đó sẽ là hương vị tuyệt vời đến mức nào.

ngờ tới, mang theo mùi thịt tới, là Chúc Hạ!

Nhậm Ngọc Nhi Chúc Hạ thể tin nổi, đồng thời hít mạnh mũi.

ước gì ngửi sai, cô ước gì mùi thịt từ Chúc Hạ tỏa .

thật tuyệt vọng, mùi thịt nồng, đúng là từ Chúc Hạ tỏa , vì xung quanh cũng ai khác.

“Sao như ?” Chúc Hạ tỏ vẻ khó hiểu và kinh ngạc, cô còn giả vờ , “Trên ?”

Nhậm Ngọc Nhi Chúc Hạ một cách hung dữ, nhưng cơn đói kéo dài khiến cô khỏi tiết nhiều nước bọt, khiến cô luôn tránh khỏi việc nuốt nước miếng.

Dáng vẻ của cô như , giống một con ch.ó đói dữ tợn bên đường.

Chúc Hạ như , chợt hiểu , từ trong chiếc ba lô lớn lấy một bọc khăn.

Khoảnh khắc , mùi thịt nồng nặc bao trùm Nhậm Ngọc Nhi, cô suýt nữa kiềm chế tứ chi của , cô suýt nữa bò đến chỗ Chúc Hạ như chó, vẫy đuôi cầu xin Chúc Hạ cho chút gì đó ăn!

Chúc Hạ dường như thấy sự đổi của cô , từ từ mở bọc khăn .

Chỉ thấy trong bọc khăn, là năm chiếc đùi gà nóng hổi!

Bây giờ là lúc nào? Tận thế thiên tai! Hơn nữa còn đang trong thời kỳ cực hàn!

Vài tháng , đùi gà là món ăn chỉ xuất hiện trong mơ, trong thời kỳ thiên tai cực hàn, đùi gà nóng hổi, đó chẳng khác nào một giấc mơ.

giờ đây, năm chiếc đùi gà đang lởn vởn mắt Nhậm Ngọc Nhi, khiến cô hoa mắt chóng mặt, nước miếng nhỏ giọt xuống tuyết.

Nhậm Ngọc Nhi cảm thấy một luồng m.á.u xông lên não, cô thể tự chủ nữa, dùng cả tứ chi, thật sự bò đến mặt Chúc Hạ như một con chó.

“Cho , cầu xin cô cho ” Nhậm Ngọc Nhi quỳ xuống mặt Chúc Hạ, thần sắc mơ màng, giống như một con nghiện.

Chúc Hạ cúi xuống, để năm chiếc đùi gà lướt qua mắt cô , cô vươn tay bắt, Chúc Hạ lùi một bước, cô trực tiếp ngã đống tuyết.

Chúc Hạ gọi Lý Bác và ba , ánh mắt kinh ngạc và thèm thuồng của họ, cô chia bốn chiếc đùi gà cho họ.

“Đứng đây mà ăn.” Chúc Hạ nhạt Nhậm Ngọc Nhi đang tuyết sắp máu, “Để cô thấy, đây ‘vứt bỏ’ các như thế nào.”

Loading...