Thiên Tai Mạt Thế : Tích Trữ Hàng Chục Tỷ, Cả Nhà Cùng Làm Ác Nhân - Chương 156: Lăng Liệt Hoàng là nhị đại giang hồ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-02 17:17:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Lâm run rẩy đôi môi gì đó, nhưng Chúc Hạ cho cơ hội, rút thẳng Hắc Kim Cổ Đao , m.á.u văng tung tóe.

Lưu Lâm quỳ rạp xuống đất, đối diện Chúc Hạ, như thể đang xin cô.

Rồi của đổ sập lớp tuyết dày, m.á.u nhanh chóng nhuộm đỏ cả một vùng tuyết, nở một đóa hoa tử vong.

Chúc Hạ thu Hắc Kim Cổ Đao , về phía Dư Lỵ.

Dư Lỵ cả cứng đờ, bà nguyên tại chỗ Chúc Hạ bước tới, trong lòng muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Chúc Hạ : “Xin nhé chủ nhiệm Dư, bà sợ ?"

"Chủ yếu là tình huống , nếu tay, bọn họ sẽ phân tán đối phó chúng , như thể sẽ bảo vệ các .”

Dư Lỵ một lúc lâu mới tìm giọng , khàn khàn hỏi: “Tiểu Chúc, quả l.ự.u đ.ạ.n của cô để trong ba lô, lỡ va phát nổ ?”

Chúc Hạ : “Sẽ , yên tâm , những chuyện ngu ngốc như tự nổ c.h.ế.t thì sẽ bao giờ để nó xảy .”

“Vậy thì .” Dư Lỵ gượng hai tiếng.

Chúc Hạ thấy y tá cách Dư Lỵ một , ánh mắt cô liếc qua, y tá vội vàng quỳ xuống, miệng liên tục “xin ”.

“Cô ? Sợ phát điên ?” Chúc Hạ nghi hoặc.

“Chắc là .” Dư Lỵ nghĩ đến lời và hành động của y tá đường , thật sự mà lo lắng.

Chúc Hạ giấu xe trượt tuyết, cùng Dư Lỵ và y tá về phía căn cứ nhỏ.

Y tá xa phía hai , nhất quyết dám gần Chúc Hạ, Chúc Hạ cũng chuyện với Dư Lỵ.

Tuyền Lê

“Cô bái sư?” Dư Lỵ kinh ngạc.

Chúc Hạ gật đầu: “ . Chủ nhiệm Dư cũng , đây học đều là y học cổ truyền."

"Những vết thương ngoài da đơn giản thể giải quyết, nhưng những vết thương như của Dịch Hàn, thì đành lực bất tòng tâm, điều khiến cảm giác an ."

"Bà yên tâm, tử của bà sẽ để bà nhận uổng công , chỉ cần bà bằng lòng dạy , đảm bảo, vật tư cho cả nhà bà đều thể giúp các giải quyết.”

Dư Lỵ vội vàng xua tay: “Không , cần nhiều như .”

Chúc Hạ kiên trì: “Cần. Tuy bà là bác sĩ Tây y, chú trọng truyền thừa như y học cổ truyền, nhưng bác sĩ ở đẳng cấp như bà, trong thời bình cũng sẽ dễ dàng nhận đồ ."

" bệnh nhân , bà đây là bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô, vì lý do gì về quê cũ ở thị trấn nhỏ.

giỏi, sinh viên y khoa bình thường thể tiếp xúc , đây coi như là nhặt nhạnh chỗ .”

Dư Lỵ sững sờ, từ lời của Chúc Hạ, bà thể , việc Chúc Hạ bái bà là nhất thời hứng khởi, mà là dự tính từ .

Nếu , cô điều tra rõ ràng cả lai lịch của .

Dư Lỵ khổ: “Tiểu Chúc, cô cảm thấy còn quyền từ chối ?”

Trước Chúc Hạ dùng l.ự.u đ.ạ.n giải quyết một đám , còn mặt bọn họ, tự tay đ.â.m c.h.ế.t Lưu Lâm, đây là uy;

Sau Chúc Hạ đảm bảo, cô thể cung cấp vật tư cho cả gia đình Dư Lỵ, đây là ân.

Chúc Hạ dùng thủ đoạn uy ân, dù Dư Lỵ đồng ý cũng đồng ý.

Chúc Hạ nghiêm túc : “Chủ nhiệm Dư, bà đương nhiên quyền từ chối."

" đang hỏi ý kiến của bà, nếu bà cảm thấy sát phạt quá nặng, xứng đồ của bà, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của bà.”

Im lặng một lúc lâu, Dư Lỵ lắc đầu: “Không, Tiểu Chúc, cô đúng lắm.

Bây giờ còn là thời bình như nữa , cứu , hết năng lực tự bảo vệ bản .

vui mừng khi cô thể cứu , thể g.i.ế.c , yên tâm khi truyền kiến thức y học của cho cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-156-lang-liet-hoang-la-nhi-dai-giang-ho.html.]

Chúc Hạ , lập tức quỳ xuống dập đầu với Dư Lỵ: “Sư phụ ở , xin nhận tử một bái!”

Lớp tuyết Chúc Hạ dập xuống thành một vết lõm sâu, Dư Lỵ cản cô nên cũng cản nữa.

Dư Lỵ Chúc Hạ tôn sư trọng đạo như , trong lòng vô cùng hài lòng, nhịn mỉm liên tục gật đầu.

Đến khi Chúc Hạ dậy, quan hệ của hai trở thành sư đồ thiết.

Dư Lỵ khoác lấy cánh tay Chúc Hạ, vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Nhà thầy nhiều sách y học, con tiên mang về xem .”

“Vâng, sư phụ.” Chúc Hạ chợt nhớ điều gì đó, hỏi: “Sư phụ, ‘Liệt Hoàng bệ hạ’ là ai ?”

Dư Lỵ , sắc mặt biến đổi: “Con hỏi cái , gặp chuyện gì ?”

Chúc Hạ Dư Lỵ sợ hãi, g.i.ế.c thuộc hạ của Liệt Hoàng bệ hạ.

“Không gì, căn cứ nhỏ của chúng chẳng là ‘Căn cứ phân nhánh của Liệt Hoàng bệ hạ’ ? Con chỉ là tò mò rốt cuộc là ai, lợi hại như ?

Thiên tai mạt thế mới giáng xuống đầy một năm, nhiều căn cứ như ?”

Dư Lỵ thở dài thườn thượt: “Thị trấn nhỏ của chúng trở thành căn cứ chuỗi của , thật là chuyện chuyện .”

Qua lời kể của Dư Lỵ, Chúc Hạ cái gọi là ‘Liệt Hoàng bệ hạ’ tên đầy đủ là Lăng Liệt Hoàng.

Bề ngoài là một phú nhị đại siêu cấp, cực kỳ giàu , nhưng thực chất là một nhị đại giang hồ.

Thời bình, nhà họ Lăng ăn phi pháp, thậm chí còn cả buôn bán vũ khí, nhà họ Lăng chính là đế vương đêm tối ngầm ở phía Bắc.

Tuy nhiên, nhà họ Lăng danh nghĩa cũng những ngành nghề hợp pháp, mở câu lạc bộ, karaoke, các loại quán bar, trung tâm tắm .

Bất cứ hoạt động giải trí nào thể nghĩ đến, đừng chủ của các cửa hàng vẻ khác , nhưng bọn họ đều chung một cả: nhà họ Lăng.

Nhà họ Lăng chỉ Lăng Liệt Hoàng là con trai độc nhất, Lăng Liệt Hoàng thể sủng ái vô cùng.

Ở phía Bắc, Lăng Liệt Hoàng là thái tử cũng quá, tương lai cái đế quốc thương mại và đế quốc đêm tối rộng lớn , sẽ do một thừa kế.

Dư Lỵ : “Trấn trưởng bằng cách nào đó Lăng Liệt Hoàng công nhận, thiên tai mưa bão, cho thị trấn nhỏ của chúng trở thành căn cứ chuỗi của .

Ở phía Bắc, ai danh tiếng của Lăng Liệt Hoàng, tên của đè xuống, thị trấn chúng mới an như , cơ bản ai phạm pháp.

Thầy thật sự ngờ, bên ngoài phát triển thành ăn thịt .

Trong thị trấn chúng , sợ Lăng Liệt Hoàng, kẻ sợ sùng bái Lăng Liệt Hoàng, nên cũng coi như nhờ phúc của , chúng sống tương đối định.”

Nghe Dư Lỵ , Chúc Hạ mới chợt hiểu .

Thảo nào lúc bọn họ đến, cảm thấy thứ trong căn cứ nhỏ đều ngăn nắp trật tự như .

Giang thành bùng phát bạo loạn thành, nhưng căn cứ nhỏ vẫn như chốn bồng lai tiên cảnh, đều hòa nhã.

Hóa uy danh của Lăng Liệt Hoàng đè ép.

Nhất thời, ấn tượng của Chúc Hạ về Lăng Liệt Hoàng chút đổi. Cô phát hiện, Lăng Liệt Hoàng dường như đáng ghét như cô tưởng tượng.

“Nhà họ Lăng nhận nhiều căn cứ phân nhánh, nhưng chỉ một căn cứ chính. Thầy đoán căn cứ chính hẳn là lấy trang viên của nhà họ trung tâm, tỏa xung quanh.”

Dư Lỵ về phía xa, biểu cảm chút mơ ước: “Một căn cứ nhỏ mượn danh tiếng của mà còn sống như , căn cứ chính của nhà họ Lăng hẳn là khác gì thiên tai mạt thế.”

“Thầy ?” Chúc Hạ hỏi.

Dư Lỵ hồn, lắc đầu: “Thầy lớn tuổi , cái gì cũng thấy , ham những thứ đó.

Thầy chỉ những điều đơn giản, đó là nhà đều ở bên cạnh, đều sống an .”

Chúc Hạ cũng nhàn nhạt : “Chúng đúng là trời sinh sư đồ, bởi vì con cũng nghĩ như .”

 

Loading...