"Ai đó?"
Chúc Hạ cất lời, khiến nọ giật .
Người nọ hoảng hốt dậy đầu, khi thấy đang chất vấn là ai, khỏi méo mó khuôn mặt, nghiến răng: "Chúc Hạ!"
Chúc Hạ nheo mắt, khoanh tay ngực: "Ồ, còn tưởng là ai, hóa là Nhậm tiểu thư."
"Nhậm tiểu thư yên phận ở trong phòng, chạy lén lút xem đồ ăn tối của , đang gì. Điều phù hợp với phận tiểu thư của cô."
Nhậm Ngọc Nhi biện bạch: "Cái gì gọi là lén lút? chỉ là đói, sớm chờ bữa tối".
"Không ngờ bữa tối hôm nay phát sớm hơn khi, chọn một phần ngon."
Chúc Hạ : "Nếu nhớ lầm, lúc đầu cô chê mấy thứ cháo đặc mà?"
"Xem đói bụng thể khiến nhận rõ vị trí của , còn ảo tưởng những thứ nữa."
Lúc Nhậm Ngọc Nhi mới đến, cô còn ôm ảo tưởng về vị hôn phu của Chúc Hạ, Cận Luật.
Cô luôn cho rằng khác với khác, Cận Luật sẽ sớm đến đón cô , đưa cô đến sống trong căn phòng sang trọng máy lạnh, ăn những món ngon như .
Thế nhưng, ngày tháng trôi qua, cô lâu liên lạc với Cận Luật, đành thỏa hiệp ăn cháo đặc, nhưng tuyệt đối chịu khuất phục.
Tuyền Lê
Lời của Chúc Hạ khiến Nhậm Ngọc Nhi tan vỡ.
Cô gượng : "Chúc Hạ, bất kể phận của đổi thế nào, lớn lên cùng Cận Luật là , gọi là vị hôn thê từ nhỏ cũng là ."
"Đừng cô cha công nhận, cho dù cô thực sự trở về Nhậm gia, đổi tên thành Nhậm Hạ, Cận Luật cũng sẽ nhận cô vị hôn thê, trong lòng chỉ !"
Chúc Hạ nhún vai, để tâm: "Cô tưởng quan tâm đến cái họ 'Nhậm' ? Cô tưởng quan tâm đến vị hôn phu của cô ?"
"Người thiếu cái gì, mới khoe khoang cái đó.
Nhậm Ngọc Nhi, cô luôn như , sẽ nghi ngờ rốt cuộc cô thật sự cha yêu thương, vị hôn phu quan tâm ?"
Nhậm Ngọc Nhi đỏ bừng mặt: ", đương nhiên là !"
Chúc Hạ bước tới, thu hết nụ , vẻ mặt lạnh nhạt: " với cô đầu, cũng là cuối.
tham gia cuộc sống hạnh phúc của ba nhà cô, đối với chuyện tình cảm của cô cũng hứng thú.
Cô đừng đến mặt nhảy nhót, đừng chủ động trêu chọc , cũng sẽ liếc cô một cái, chúng nước sông phạm nước giếng.
nếu cô cố tình đưa mặt tới để ôia đánh, cố tình lưng giở trò, cũng tuyệt đối sẽ bỏ qua cho cô."
Chúc Hạ và Nhậm gia mối thù sâu sắc, chỉ sự ràng buộc về tình , đạo đức.
Cô bọn họ tổn thương, nhưng vết thương đó so với tai họa thiên tai tận thế, đáng kể, xứng đáng để cô cứ thế ghi nhớ trong lòng.
Nghe Chúc Hạ , Nhậm Ngọc Nhi chút chột cúi đầu, miệng vẫn cứng rắn: "Cô quá buồn .
thể đưa mặt tới để cô đánh? thể lưng giở trò nhằm cô? mới mấy chuyện nhàm chán đó.
Cận Luật gần đây địa vị trong quân đội, chúng cùng một thế giới.
cho dù đối phó với ai, cũng là đối phó với cùng đẳng cấp, đối phó với cô?"
Chúc Hạ nhướng mày: "Ồ? Vậy thì , hy vọng cô nhớ lời ."
Chúc Hạ và Nhậm Ngọc Nhi lướt qua , xách một túi cháo đặc bỏ .
Cho đến khi cô đóng cửa phòng , Nhậm Ngọc Nhi mới ngẩng đầu, hành lang trống .
Cô từ trong thùng giấy lấy một túi cháo đặc, những túi khác xếp chồng lên , tìm đến chỗ Chúc Hạ lấy .
Chúc Hạ thuần túy chỉ vì tiện lợi, thèm chọn lựa, trực tiếp lấy túi cháo đặc cùng.
Mà túi cháo đặc cùng, là thứ tiếp xúc với nước bọt của cô nhiều nhất.
Nhậm Ngọc Nhi nhếch mày, vui vẻ trở về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-112-tu-tim-duong-chet.html.]
Cô đương nhiên vì chọn cháo ngon nhất mà đến sớm, cô là nhổ nước bọt lên cháo đặc, cô đang trả thù xã hội.
Tại chỉ cô bệnh? Tại chỉ cô chịu khổ?
Tuy mấy ngày nay cô giấu kỹ, nhưng ngày nào cũng lo lắng sợ phát hiện.
Cô cho rằng, một bệnh chắc chắn sẽ đuổi ngoài, nhưng nếu một đám bệnh thì ? Cả tòa nhà đều bệnh thì ?
Chính quyền thể bỏ mặc cả tòa nhà?
Dù cũng sẽ tìm cách chữa trị.
Nhậm Ngọc Nhi nghĩ đến Chúc Hạ lấy túi cháo đặc dính nước bọt của nhiều nhất, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhịn thành tiếng.
Chúc Hạ mau ăn , ăn xong sẽ nhanh chóng bệnh giống như cô , thì sẽ còn kiêu ngạo nữa.
Nhậm Ngọc Nhi giường đung đưa chân, ăn cháo đặc khinh bỉ.
Cô ngược xem, đến lúc đó, Chúc Hạ bệnh sẽ "tuyệt đối bỏ qua" cho cô ?
Ngày hôm , bốn giờ sáng, Nhậm Ngọc Nhi lạnh tỉnh.
Cô run rẩy ngừng, dày nôn mửa.
Cô quấn chặt chăn và quần áo, cố gắng nhịn cơn buồn nôn.
Cô run rẩy kéo rèm cửa, lúc mặt trời vẫn ló dạng, cô thể dựa ánh nắng để tăng nhiệt độ cơ thể, chỉ thể run rẩy, trán túa mồ hôi lạnh.
Khoảng năm giờ, mặt trời dần mọc, ánh nắng chói chang chiếu lên Nhậm Ngọc Nhi, là vật giữ ấm nhất.
Khoảng sáu giờ, Nhậm Ngọc Nhi chỉ còn run rẩy, cô lấy đồ trang điểm , soi gương bắt đầu trang điểm.
Chẳng mấy chốc sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe buổi sáng thường lệ, chỉ phơi nắng tăng nhiệt độ cơ thể là đủ, cô còn cần dùng mỹ phẩm để hồng hào khuôn mặt.
Bảy giờ, quân nhân đến nhà đo nhiệt độ cho .
Khi s.ú.n.g đo nhiệt độ quét qua trán Nhậm Ngọc Nhi, đó là khoảnh khắc căng thẳng nhất trong ngày của cô .
"38 độ, bình thường." Nghe đến con , Nhậm Ngọc Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy sắp , cô vội : "Chờ , nhờ giúp liên lạc với Cận Luật, tin tức gì ?"
Người quân nhân vốn vẻ mặt công vụ, khi đến tên Cận Luật, thần sắc dịu một chút.
"Nhậm tiểu thư, xin , Cận gần đây bận, việc quan trọng cần .
Hắn cô tạm thời chịu đựng một thời gian, cùng ở trong khu chung cư cách ly, đợi kế hoạch di chuyển về phương Bắc chính thức bắt đầu, sẽ liên lạc với cô.
Cô cần gì, thể với , hoặc bất kỳ quân nhân nào, chúng sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cho cô."
Nhậm Ngọc Nhi mấp máy môi, ngàn vạn lời hóa thành hai chữ: "Cảm ơn."
Người quân nhân rời , cô vô lực giường.
Cần gì? Cô bây giờ cần nhất là thuốc, nhưng cô dám .
Cô cũng cần thức ăn bình thường, nhưng cô cũng dám , cô sợ phiền Cận Luật.
Quan hệ giữa cô và Cận Luật phức tạp, căn bản như cô khoe khoang với Chúc Hạ, bằng cô cần kiêng kị nhiều như .
Trường hợp nhất là, cô ở bên cạnh Cận Luật, cần lên tiếng cũng thể hưởng thụ đãi ngộ nhất.
Thế nhưng Cận Luật bao giờ mới đến đón cô ?
Nhậm Ngọc Nhi cảm thấy bực bội, mặt cũng vì trang điểm mà trở nên nhờn rít.
Cô lấy cháo đặc bữa sáng, về rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, cô giường bao lâu, đột nhiên, cửa phòng gõ vang.
"Ai?" Cô kiên nhẫn .
Ngoài cửa vang lên một giọng mà cô ngờ tới: " là Chúc Hạ."