Thiên Tai Ập Đến Ta Tích Trữ Hàng Hoá - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-08-16 20:57:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy các giáo viên tuổi cao, chạy nhanh, Quý Ngôn Mặc, Tô Trình, trợ lý Trung Khuyển và trợ lý Hồ Ly mỗi cõng một , nhanh chóng chạy về nhà. Lục Tinh Đường cũng lớn tiếng bảo bỏ lương thực xuống, về nhà tránh mưa .

Lần họ thu hoạch lúa mì ở phía nhà, cho nên họ mới yêu cầu về nhà để tránh mưa nước sôi.

Mưa nước sôi ập xuống bất ngờ khiến kịp trở tay. Nước nóng bỏng gây bỏng nặng da, những chỗ quần áo che đậy cũng sưng đỏ một mảng. Mọi đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt. Lục Tinh Đường vội vàng lấy thuốc từ kho để bào chế thuốc trị bỏng, dặn bôi nhiều thuốc để mau lành.

Trận mưa nước sôi kéo dài suốt một tiếng đồng hồ. Nghĩ đến lúa mì còn ruộng, Lục Tinh Đường lo lắng: "May mà chúng thu hoạch phần lớn lúa mì, chỉ còn một ít thôi. với trận mưa như thế , e rằng lúa mì sẽ thể giữ !"

Lục Tinh Đường bình tĩnh : "Giữ thì cho bụng!" Bụng thì lo gì giữ .

Sau khi trận mưa nước sôi kết thúc, Lục Tinh Đường lập tức triệu tập ruộng để thu hoạch lúa mì còn sót . Khi thu hoạch, họ phát hiện một phần lúa mì nước sôi luộc chín. Nếm thử, họ cảm nhận hương vị nguyên bản của lúa mì.

Họ quyết định phơi khô hoặc sấy khô lúa mì ngoài trời, nếu sẽ hỏng.

"Đường Đường, vẫn là em biện pháp!" Kỳ thật, trong kho vẫn còn đá lạnh họ dự trữ từ thời kỳ cực kỳ lạnh giá lâm, thể dùng để đông lạnh lúa mì luộc chín. Tuy nhiên, họ lo ngại rằng cực nóng thể ập đến bất chợt, cho nên họ dám tùy tiện sử dụng đá lạnh.

Sau khi thu hoạch lúa mì xong, họ trồng một đợt rau để ăn mùa xuân năm .

Kể từ khi căn cứ Hán Thành di dời, còn sống sót thú hai chân nào xuất hiện ở núi Hành Kiều, nhưng họ vẫn duy trì việc tuần tra mỗi ngày.

Nhờ sự nỗ lực của tất cả , năm 2106 qua, tiến năm 2107. năm thứ chín của thế giới tận thế.

Sau Tết Nguyên Đán, Lục Tinh Đường kéo Quý Ngôn Mặc lên đỉnh núi Hành Kiều. Họ đỉnh núi, phóng tầm mắt cảnh núi Hành Kiều: "A Mặc, năm Tạ Trấn Xuyên sẽ đời!"

Tạ Trấn Xuyên từng , sinh trong năm thứ mười của thế giới tận thế, hiện tại là năm thứ chín, chỉ còn một năm nữa là đến ngày sinh .

Tuy nhiên, họ vẫn luôn ở ẩn núi Hành Kiều, trong các thầy cô và bạn bè ai mang họ Tạ. Mặc dù một bạn học của cô kết hôn sự chứng kiến của , họ vẫn đang thực hiện biện pháp tránh thai, hiện tại trẻ sơ sinh nào chào đời.

, khả năng Tạ Trấn Xuyên sinh bên cạnh bọn họ.

"Cây tim xanh của Lam Tinh, ngày càng phát triển mạnh mẽ!" - Quý Ngôn Mặc trả lời một cách lảng tránh.

Trái tim bồn chồn của Lục Tinh Đường lập tức yên tâm .

Sáng ngày 8 tháng 3, Lục Tinh Đường tỉnh dậy từ giấc mơ thì thấy một bó hoa dại rực rỡ. Hoa đủ màu sắc, đỏ, trắng, vàng, hồng, thoang thoảng hương thơm. Kỷ Ngôn Mặc mỉm : "Vợ yêu, ngày phụ nữ vui vẻ!"

Lục Tinh Đường nhận lấy bó hoa dại thơm nức, đưa lên mũi hít hà nở nụ ngọt ngào, hạnh phúc Quý Ngôn Mặc: "Cảm ơn , em thích."

Bó hoa dại Lục Tinh Đường cắm bình nước lớn đặt bàn trong phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-ap-den-ta-tich-tru-hang-hoa/chuong-222.html.]

Trong căn phòng, nhiều bình thủy tinh, nhưng thể mang ngoài, đành để nguyên như .

Ngày 14 tháng 3, dậy sớm . Đến 10 giờ sáng, trời bỗng đổi đột ngột, chỉ trong chớp mắt, một trận mưa rào như trút nước đổ xuống. Mọi vội vàng thu dọn đồ đạc, đội mưa chạy về nhà.

ai ngờ rằng, đường về nhà, trận mưa rào ập xuống biến thành những viên mưa đá to bằng nắm tay. Mưa đá vô tình nện họ, khiến họ đau đớn kêu la thảm thiết, thậm chí đầu họ còn sưng lên vài cục bướu lớn.

"Nhanh về nhà!" Lục Tinh Đường chạy thúc giục : "Nhanh lên, mưa đá to quá, chậm dễ thương!" Bị thương còn đỡ, đều là bác sĩ, họ hiểu rằng những viên mưa đá to bằng nắm tay thể g.i.ế.c c.h.ế.t .

Quý Ngôn Mặc cùng một lên núi đốn củi. Họ may mắn tìm một hang động, bèn cất củi lửa ở cửa hang trong trú mưa. Tuy nhiên, khi thấy mưa rào biến thành những viên mưa đá to bằng nắm tay, ai nấy đều lo lắng.

Họ lo cho những đang việc ngoài đồng. Hầu hết những ở nhà đều là phụ nữ, chỉ ba đàn ông. ba đàn ông bệnh mới ở nhà giúp phụ nữ trồng trọt.

Quý Ngôn Mặc thể chờ đợi lâu hơn. Anh : "Các ở đây đợi mưa đá ngừng hãy về. sẽ cõng củi ! Các lời, đừng để chúng lo lắng!"

DTV

Nhìn Quý Ngôn Mặc lao khỏi sơn động, cõng bó củi nặng nhất nhanh chóng rời , chạy về nhà, do dự, cũng cất củi của họ theo Qúy Ngôn Mặc về nhà.

Lục Tinh Đường dẫn đầu, mà phía , liên tục thúc giục bằng giọng lớn: "Nhanh lên! Nhanh hơn nữa! Lương thực và nông cụ bỏ , ném đường, mau về nhà! Đợi mưa đá ngừng nhặt nông cụ và lương thực! Nhanh!"

Từng viên mưa đá to bằng nắm tay rơi xuống, Lục Tinh Đường gian lận, thu chúng gian khi chúng kịp đập , tránh sưng vù.

Dưới sự thúc giục của Lục Tinh Đường, chạy về nhà với tốc độ như quỷ đuổi. Tuy nhiên, khi họ bước nhà, họ bầu khí bi thương bao trùm. Lục Tinh Đường vội vàng hỏi: "Có chuyện gì ? Xảy chuyện gì?"

Những nhà đều là các thầy cô giáo lớn tuổi."Thầy ơi?" Lục Tinh Đường thể chờ đợi nữa, vội vàng chạy nhà, chỉ thấy một thầy giáo tóc bạc phơ đang bất động giường, sắc mặt trở nên trắng bệch, một dòng m.á.u đỏ tươi chảy từ trán xuống, nhuộm đỏ cả gối. Lục Tinh Đường và các bạn học như sét đánh: "Thầy ơi? Thầy Trương ơi?"

Mọi từng bước tiến đến bên giường, Lục Tinh Đường đỏ hoe mắt, đưa tay bắt mạch cho thầy Trương, nhưng mạch ngừng đập. Lục Tinh Đường tin sự thật, bắt mạch ở cổ, nhưng vẫn mạch đập, cũng còn thở.

"Thầy Lưu, thầy Tào, thầy Tôn, thầy Trương... thế ?" Lục Tinh Đường đỏ mắt, nghẹn ngào hỏi.

Thầy Lưu thở dài: "Sau khi các em , chúng ở nhà dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ quần áo và chăn màn. Vừa giặt xong phơi lên thì trời đổ mưa, bốn chúng cùng thu quần áo và chăn màn. Thầy Trương việc nhanh nhẹn, thu dọn một lượt thu tiếp! Lúc , mưa rào ập xuống biến thành những viên mưa đá to bằng nắm tay, đập trúng ngay huyệt đạo đỉnh đầu thầy Trương, khiến thầy ngã gục xuống đất và tử vong ngay lập tức! Khi phát hiện, chúng lập tức đưa thầy về nhà cấp cứu, nhưng..."

Họ thể cứu thầy Trương, thầy trong đau đớn.

"Thầy Trương!"

"Thầy Trương ơi, thầy hứa với chúng em sẽ sống khỏe mạnh, cùng chúng em về Đế Đô ? Thầy ơi, thầy mở mắt chúng em , chúng em sẽ đưa thầy về Đế Đô, chúng trở về Đế Đô!"

"Thầy ơi, học trò còn thầy dạy cho con học y thuật. Con còn nhiều kiến thức y học hiểu rõ, tiếp tục học hỏi thầy. Thầy dạy con , ?"

"Thầy ơi, thầy từng thầy là ba của chúng em, chúng em là con của thầy. Con còn báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của thầy, cho thầy hưởng niềm vui tuổi già, thầy bỏ con ?"

"Thầy ơi, bệnh của con vẫn khỏi. Hôm nọ thầy châm cứu thể chữa khỏi bệnh cho con, thầy lên dạy con , con sẽ học châm cứu thật !"

Loading...