Y không thích người khác xâm lấn lãnh địa của mình, cho nên căn nhà ngoài nhân viên làm thêm giờ đến quét dọn vệ sinh đúng giờ, trợ lý của y sẽ định kỳ trở về thu dọn và bổ sung đồ trong tủ lạnh, chất lượng đương nhiên là tươi mới.
Hôm nay Cố Lâm Tĩnh chuẩn bị nồi lẩu phần lớn đều có thể chấp nhận, thứ này tương đối dễ làm, hai người ăn trong nhà cũng rất có không khí.
Trời nắng ăn lẩu, cũng là chuyện khá nghệ thuật.
Chuẩn bị đồ xong, khi Cố Lâm Tĩnh quay đầu định gọi Phượng Tiêu ăn gì, phát hiện người kia nằm trên sofa ngủ thiếp đi.
Cố Lâm Tĩnh nhìn dáng ngủ của Phượng Tiêu, trong lòng bỗng nhiên nhói đau. Y luôn cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc, y từng nhìn vô số lần dáng vẻ Phượng Tiêu sau khi ngủ, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại không có gì cả.
Trái tim trống rỗng, như thể có gió từ bên trong xuyên qua, trời rất nóng, Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Phượng Tiêu đang ngủ trên người bớt đi cảm giác xa cách tự nhiên kia, thoạt nhìn giống như một bức tranh đẹp đẽ.
Cố Lâm Tĩnh nhẹ giọng thở dài, y quay người bày đồ sẽ ăn và thịt lên bàn. Đun sôi nồi lẩu, sau đó mới đi qua đánh thức người kia.
Phượng Tiêu bị đẩy hai cái, hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy mặt Cố Lâm Tĩnh, hắn hơi mơ mơ màng màng thuận miệng nhỏ giọng thì thầm nói: “Tĩnh à, cậu làm đồ ăn xong rồi?”
Hắn vừa dứt lời, cánh tay đột nhiên bị siết chặt.
Phượng Tiêu hoàn toàn hết mơ màng, sau khi vẻ mặt hắn tỉnh táo, nhìn sang cánh tay bị người siết chặt, lại hơi liếc nhìn người nắm lấy tay mình, hắn dùng sức định rút cánh tay.
Cố Lâm Tĩnh bị động tác của hắn làm cho hoàn hồn, y vội vàng buông tay ra cười nói: “Vừa rồi anh gọi tôi là Tĩnh, xưng hô thế này nghe cũng rất thân thiết. Sau này anh cứ gọi tôi là Tĩnh đi, gọi Cố Lâm Tĩnh cứ cảm thấy khách sáo quá.”
Phượng Tiêu chớp mắt, vừa rồi trong lúc mình ngủ m.ô.n.g lung hình như có chuyện như thế. Nhưng khi nghĩ lại, lại không nghĩ ra, có lẽ là một giấc mơ cũng chưa biết chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-48.html.]
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Cũng may Phượng Tiêu không phải người đặc biệt xoắn suýt trên phương diện này, nếu Cố Lâm Tĩnh đã nói thế, vậy sau này hắn gọi được.
Bây giờ hắn ngửi mùi thơm thấy hơi đói, thế là gật đầu đứng lên đi rửa tay rửa mặt, chuẩn bị ăn chút gì no bụng.
*
Ăn lẩu là một chuyện rất hưởng thụ, cho dù là mùa hè, ngồi máy điều hòa ăn lẩu cũng rất hài lòng, nhất là đối với Phượng Tiêu sẽ không đổ mồ hôi trên người.
Khi Phượng Tiêu ăn động tác rất nho nhã, giống như một quý công tử đi ra từ cổ đại.
Nhưng tốc độ không hề chậm, tính ra hắn chưa ăn một bữa tử tế cả một ngày. Lại thêm tiêu hao chút tâm thần ở nhà họ Văn, những cái này phải nghỉ ngơi và ăn uống để bù vào.
Cố Lâm Tĩnh nhìn dáng vẻ Phượng Tiêu ăn, kìm lòng không đậu lén vui vẻ. Sự vui vẻ này được đẩy lan ra, vừa rồi y đè nén khi nghe Phượng Tiêu mập mờ gọi mình là Tĩnh.
Phượng Tiêu gọi tự nhiên đến thế, nhưng lúc đó y không đáp lại. Y đang nghĩ, trước kia có phải mình từng nằm mơ, trong mơ Phượng Tiêu thường xuyên xưng hô với y như vậy.
Bỏ qua một tiếng đáp lại, lúc Phượng Tiêu đứng lên, sắc mặt người này tỉnh táo không hề biết mình đã nói gì, lại khiến cho trong lòng Cố Lâm Tĩnh nghĩ đến điều gì.
Bây giờ vẫn tốt, Cố Lâm Tĩnh nghĩ thầm, những chuyện trước kia mặc kệ là mơ cũng được, mình suy nghĩ chủ quan cũng được. Hiện tại người này ngồi trước mặt, ăn cùng một nồi lẩu với mình, như vậy đã rất tốt.
Hiện thực mới là quan trọng nhất.
Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh liên hợp ăn hết thịt và rau củ cuối cùng trong nồi, sau đó Phượng Tiêu lười biếng ngồi trên ghế, Cố Lâm Tĩnh tắt lửa, lấy hai chai bia ướp lạnh trong tủ lạnh.