Nụ cười trên mặt Cố Lâm Tĩnh lan rộng ra, y nói: “Có món gì đặc biệt muốn ăn không?”
Phượng Tiêu suy nghĩ một lát, cảm thấy không có, nên mở miệng bảo Cố Lâm Tĩnh làm chủ là được.
Cố Lâm Tĩnh suy nghĩ không lên tiếng, y yên lặng lái xe.
Phượng Tiêu trầm lặng ngồi ở ghế phó lái, mắt thấy xe càng chạy càng cách xa nội thành, hắn không hề có ý định hỏi.
Cuối cùng xe đến nơi, là một tiểu khu cao cấp. Cố Lâm Tĩnh có rất nhiều bất động sản đứng tên, nơi này gần công ty, điều kiện tốt, an ninh cũng tốt, sống tiện nhất.
Cố Lâm Tĩnh dừng xe trong ga-ra, y nhìn về phía Phượng Tiêu nhướng mày nói: “Anh không sợ?”
Phượng Tiêu nhìn lại y, im lặng chốc lát hơi ngờ vực hỏi: “Tôi sợ cái gì?” Cố Lâm Tĩnh hỏi lời này nửa là nghiêm túc nửa là nói đùa, Phượng Tiêu trả lời cũng rất nghiêm túc. Cố Lâm Tĩnh bị chọc cười bởi biểu cảm nghiêm túc lại ngờ vực này của hắn, sau đó y cười ra tiếng.
Vẻ mặt Phượng Tiêu không hiểu nhìn y, không biết buồn cười chỗ nào, có điều người này cười lên rất đẹp, vừa đẹp đẽ vừa rạng rỡ, hắn nhìn mà tâm trạng không khỏi tung tăng theo.
Cố Lâm Tĩnh rất ít cười thả ga như thế, sau khi cười xong y giơ tay ra dấu đầu hàng nói: “Phải, phải, quên mất anh là đại thiên sư, ma cũng không sợ.” Phượng Tiêu nhíu mày bác bỏ: “Không nên nói bậy nói bạ, trên đời này rất nhiều chuyện đều là trong lòng người có quỷ mới giày vò ra, sợ ma còn không bằng sợ người.”
Cố Lâm Tĩnh cảm thấy hắn nói lời này rất có lý, rất nhiều chuyện trên đời này đều là cố ý. Khi con người trở nên ác độc, ma cũng sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-47.html.]
Ra khỏi ga-ra, Cố Lâm Tĩnh dẫn Phượng Tiêu vào thang may. Y ở tầng cao nhất, bên trong là căn hộ duplex. Dẫn Phượng Tiêu vào nhà, hoàn toàn là lâm thời nghĩ ra, có điều bây giờ ngẫm lại quyết định này thực sự quá chính xác.
“Anh có ăn kiêng gì không? Có thể ăn cay không?” Vào nhà, Cố Lâm Tĩnh treo áo khoác lên, thuận miệng hỏi.
Phượng Tiêu nói: “Không có.”
Cố Lâm Tĩnh “Ừ” một tiếng, y lấy hai đôi dép lê trong tủ giày ra, đưa một đôi trong đó cho Phượng Tiêu nói: “Cái này mới.”
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Phượng Tiêu nhận: “Nhìn ra được.” Nhãn hiệu treo bên trên chưa cắt, còn không phải mới à. Giật nhãn hiệu xuống, Phượng Tiêu đi dép vào.
Vóc dáng hai người xêm xêm nhau, Phượng Tiêu cao hơn một chút, đi dép vào cũng vừa.
Đồ đạc trong nhà Cố Lâm Tĩnh đều thiên về màu vàng ấm, nhìn rất thoải mái.
Y bật máy điều hòa lên, bảo Phượng Tiêu ngồi ở sofa nghỉ ngơi, còn mình đến căn bếp kiểu mở bên cạnh bận rộn.
Phượng Tiêu cũng không cảm thấy nóng, lúc gió lạnh của máy điều hòa thổi qua, hắn cũng không cảm thấy lạnh. Phượng Tiêu nhìn cảnh Cố Lâm Tĩnh bận rộn, nhìn lấy lần, hắn bèn thu hồi tầm mắt.
Hắn cuộn người trên ghế sofa, cảm thấy sofa đúng là món đồ tốt. Mềm mềm, ngồi hay nằm đều rất thoải mái.
Cố Lâm Tĩnh biết nấu ăn, trong tủ lạnh toàn là đồ ăn. Bình thường nếu y không bận lắm, sẽ tự bắt tay nấu vài món ăn. Nơi này của y không giữ người ngoài lại, Phượng Tiêu là người đầu tiên y dẫn về nhà.