Cuối cùng trong nháy mắt Phượng Tiêu khép hai tay, một ánh sáng đỏ hiện lên, kết giới trong suốt tức thì nổi lên ánh lửa xung quanh, lệ quỷ bên trong thét chói tai bị thiêu thành tro tàn.
Phượng Tiêu đứng ở đó, dưới chân sinh lửa, hai con ngươi lạnh lùng vô tình.
Đạo Thanh nằm trên đất, mắt trợn to.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
“Bản tâm không vững, ông vẫn cảm thấy mình có thể không có tâm tư mang ngọc rời đi sao?” Phượng Tiêu lạnh lùng mở miệng nói.
Trong lòng Đạo Thanh lạnh lẽo, toàn thân run lên.
Cái run này ông ta nhận ra khác thường, lệ quỷ gì đó đều không tồn tại. Người ông ta vẫn lành lặn đứng đây, trước mắt là Phượng Tiêu, mấy người Cố Lâm Tĩnh, tranh đấu vừa rồi vốn không có gì.
Nghĩ tới đây, Đạo Thanh lập tức lộ vẻ chán thường người cũng có phần nhếch nhác, ông ta nhìn về phía Phượng Tiêu, lòng có e ngại.
Những người khác trong phòng không hề biết xảy ra chuyện gì, cũng đầy vẻ mê man không hiểu.
Càng như vậy, Đạo Thanh càng cảm thấy xấu hổ.
Mọi thứ vừa rồi đều là ảo ảnh, nhưng ông ta nhìn thấy lệ quỷ phản ứng đầu tiên đó là c.h.é.m g.i.ế.c không hỏi nguyên do, cho nên mãi không nhận ra vấn đề bên trong. Nếu Phượng Tiêu không xuất hiện, ông ta sợ rằng sẽ hãm ở bên trong không ra được nữa.
Như vậy ông ta còn mặt mũi nào tranh hồn phách của Liễu Tiếu Thiên. Phượng Tiêu nói rất đúng, đối mặt với cám dỗ và lợi ích, ông ta dễ dàng mất đi bản tâm. Trong miếng ngọc kia có linh khí, bên trong lại có linh thể, lỡ như ông ta không giữ vững tâm thần, sợ là sẽ đi đường rẽ.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ mắc thêm lỗi lầm nữa.
Nghĩ đến những điều này, Đạo Thanh nghiêm túc cúi người một cái với Phượng Tiêu, sau đó không nói một lời dẫn theo Trịnh Quân không hiểu nguyên do rời đi.
Cố Nhiên nhìn thấy tình huống này có phần không hiểu ra sao, ông ta muốn cản người theo bản năng.
Nhưng một đại sư muốn rời khỏi, người phàm đương nhiên không ngăn được.
Vẻ mặt Cố Nhiên buồn bực, ông ta nhìn bóng lưng Đạo Thanh rời đi bực bội nói: “Sao đã đi rồi, việc này vẫn chưa giải quyết đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-25.html.]
Ông nội Cố bình thản, mặc dù ông không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông sống lâu như vậy, rất nhiều chuyện trong lòng cũng thông thấu rồi, Đạo Thanh không lấy đồ nhà họ Cố hứa hẹn cho đã rời đi, chắc là gặp được đối thủ.
Chỉ là chẳng ai ngờ được đối thủ này còn trẻ đến vậy, ông nội Cố nhìn về phía Phượng Tiêu, tâm trạng hơi lên xuống.
Ông nghĩ, nếu như lời Phượng Tiêu nói, vậy có phải Cố Lâm Tĩnh được cứu rồi không.
Có một số việc có mấy lời ông chưa từng nói là chuyện gì, ông vẫn nhớ lời nói của cao nhân lúc trước cho Cố Lâm Tĩnh ngọc bội, nếu không có cơ duyên, Cố Lâm Tĩnh không sống qua hai mươi tám tuổi.
Con trưởng Cố Trác của ông số trời đã định không con, Cố Lâm Tĩnh sinh ra là một chuyện ngoài ý muốn.
Cao nhân kia từng nói, ngoài ý muốn có được mạng sống, luôn luôn phải bị ông trời thu hồi đi. Mệnh Cố Lâm Tĩnh thuộc phá quân, trời sinh cô độc, tình thâm không thọ hại người hại mình.
Những năm này ông nội Cố vẫn luôn kết thiện duyên với những đại sư kia, để hy vọng tìm được một cao nhân hóa giải kiếp nạn này cho Cố Lâm Tĩnh. Vốn dĩ ông dự tính là Đạo Thanh, dù sao ngoài Đạo Thanh, không ai nhìn ra mệnh cách của Cố Lâm Tĩnh có vấn đề.
Bây giờ xem ra, cơ duyên này sợ không phải trên người Đạo Thanh. Nghĩ tới đây, ông nội Cố nhìn về phía Cố Lâm Tĩnh nói: “Con không giới thiệu với chúng ta sao?”
Không biết Cố Lâm Tĩnh đang nghĩ gì, vẻ mặt hơi hoảng hốt, nghe nói như thế, y lấy lại tinh thần nói: “À, anh ấy là Phượng Tiêu.”
“Tên này rất hay.” Ông nội Cố nói.
Ông vốn còn muốn hỏi thăm một số chuyện của Phượng Tiêu, Cố Lâm Tĩnh lại mở miệng, y nói: “Ông ơi, nếu chuyện trong nhà đã giải quyết xong, vậy chúng con đi trước, có chuyện gì để sau rồi nói.”
Lời nói này của y hơi vội, ông nội Cố đành phải lẩm bẩm còn nhiều thời gian.
Cố Lâm Tĩnh lái xe dẫn Phượng Tiêu rời khỏi nhà họ Cố, xe nhanh chóng lái đi trên đường rộng.
Nhìn Phượng Tiêu ngồi bên ghế phó lái, Cố Lâm Tĩnh trầm giọng nói: “Anh không sao chứ.”
Vẻ mặt người này không có nhiều thay đổi so với trước đây, nhưng Cố Lâm Tĩnh cứ cảm thấy hắn vô cùng mệt mỏi.
Phượng Tiêu liếc nhìn y một cái, nói: “Không sao, tôi ngủ một giấc là được.” Nói xong lời này, hắn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt.
Cố Lâm Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này, tim run lên, đột nhiên đạp phanh lại.