Thiên Kim Trở Về - 152.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:31:31
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là một cây đàn nhập khẩu từ Ý, giá khoảng tám con số.
Trừ những cây đàn cấp độ sưu tầm, đây đã được coi là cây đàn rất đắt mà người bình thường không mua nổi.
Giang Niệm hôm nay đến, chính là để hướng dẫn Đường Thu chơi đàn cello.
Đôi mắt nhàn nhạt, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, dựa vào lưng ghế ngẩng đầu lên.
"Cậu kéo đi, tớ nghe."
Không biết tại sao, Giang Niệm ngồi đối diện, Đường Thu đặc biệt căng thẳng.
Căng thẳng hơn nhiều so với khi đối diện với giáo viên dạy đàn cello của cô.
Hít sâu mấy hơi, mới tìm được chút cảm giác, bắt đầu biểu diễn.
Kéo xong một lượt, cô tràn đầy thấp thỏm, chờ đợi Giang Niệm nhận xét.
"Kỹ năng cơ bản cũng được, ít nhất có thể kéo hoàn chỉnh một lần mà không mắc lỗi lớn."
"Nhưng đối với bản nhạc này vẫn còn chưa đủ quen thuộc, có mấy chỗ nhịp điệu và cao độ có vấn đề."
"Đưa bản nhạc của cậu cho tớ, tớ sẽ đánh dấu những chỗ cậu cần luyện tập và chú ý sau này."
Đường Thu lập tức đưa bản nhạc cho Giang Niệm.
Thấy Giang Niệm cầm bút lên, cúi đầu vẽ vòng tròn trên giấy, cô không nhịn được hỏi: "Giang Niệm, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"
"Tuy rằng tớ chưa nghe cậu kéo đàn cello, nhưng trình độ của cậu chắc chắn hơn tớ, thậm chí còn hơn cả giáo viên dạy đàn cello của tớ."
"Nhưng tại sao cậu đăng ký cuộc thi nhạc cụ, không phải là đàn cello mà là kèn sona? Bây giờ cậu không thích đàn cello nữa sao?"
Tay cầm bút của Giang Niệm khựng lại.
Một lúc lâu sau, mới cúi đầu mở miệng.
"… Trước đây, tớ có một người bạn."
"Cô ấy rất thích nghe tớ kéo đàn cello, còn từng nói đùa, nói rằng nếu tớ chỉ chơi đàn cello cho một mình cô ấy nghe, cô ấy sẽ là cô bé hạnh phúc nhất thế giới."
"Vậy, bây giờ cậu thật sự chỉ kéo đàn cho một mình cô ấy nghe sao?"
Đường Thu có chút bất ngờ, lại có chút ngưỡng mộ người bạn trong miệng Giang Niệm.
Có thể có một người bạn tốt như Giang Niệm, còn được cô ấy coi trọng như vậy, bản thân đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi.
"Không. Tớ không còn cơ hội kéo đàn nữa."
Đường Thu ngẩn ra: "Sao cơ?"
Hơi thở của Giang Niệm có chút ngưng trệ, giọng nói bình tĩnh.
"Cô ấy c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t ngay trước mặt tớ."
Đường Thu kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, tớ không biết, đã gợi lại chuyện buồn của cậu…"
"Không sao."
Trên mặt Giang Niệm không lộ ra biểu cảm gì.
Chỉ là cúi đầu, tiếp tục gạch chân những điểm quan trọng cho Đường Thu.
Gạch xong đưa cho cô, đôi mắt đen láy không chút gợn sóng: "Lần này đến những chỗ tớ đánh dấu, thì càng phải tập trung hơn. Kéo lại một lần nữa, cho tớ nghe."
Sau đó liên tục năm ngày, Giang Niệm mỗi tối sau khi tan học, đều đến nhà họ Đường để huấn luyện đặc biệt cho Đường Thu.
Khi Giang Nhiễm Nhiễm biết được, Đường Thu cũng đăng ký cuộc thi nhạc cụ, hoàn toàn không để cô ta vào mắt.
Trước đây cô ta và Đường Thu cũng coi như quen biết, trình độ đàn cello của Đường Thu cô ta rõ hơn ai hết, chỉ có thể coi là trung bình khá, sau khi lên trung học lại không luyện tập nhiều.
Cho dù gần đây vì cuộc thi mà bắt đầu luyện tập lại, thì chỉ có mấy ngày như vậy có thể nâng cao được bao nhiêu.
Kéo mấy bản nhạc đơn giản thì còn được, độ khó tăng lên cô ta không mắc lỗi mới là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ydpt/152.html.]
Hoàn toàn không thể so sánh với cô ta, người sau khi lên cấp ba vẫn mỗi tuần đều học đàn cello.
Mẹ cô ta nói rồi, nhà họ Tần đã giúp các cô ta tìm quan hệ. Chỉ cần hôm đó cô ta biểu diễn không mắc lỗi, chỉ cần không có ai có biểu hiện xuất sắc áp đảo hoàn toàn cô ta, cô ta giành được giải nhất không thành vấn đề.
Hơn nữa, vì cuộc thi nhạc cụ năm nay, bản nhạc dự thi cô ta đã luyện tập mấy tháng rồi, thế nào cũng chắc chắn hơn Đường Thu.
Chiều thứ sáu.
"Nhiễm Nhiễm, tớ nghe nói hôm nay sau khi tan học, cả lớp 36 sẽ cùng nhau đến một khu vui chơi, Đường Thu mời khách." Đàn em của Giang Nhiễm Nhiễm nói.
"Đường Thu mời cả lớp đi khu vui chơi làm gì? Rảnh rỗi không có việc gì làm sao?" Giang Nhiễm Nhiễm ánh mắt khinh thường.
"Cô ta bây giờ lại giống như Giang Niệm, hoàn toàn hòa nhập với đám người nghèo đó, cũng không thấy mất mặt nhà họ Đường."
"Đường Thu tuần sau không phải cũng tham gia cuộc thi nhạc cụ giống cậu sao."
"Tớ nghe người lớp 36 nói, cô ta muốn tối nay ở khu vui chơi biểu diễn thử cho các bạn trong lớp nghe, để người lớp 36 làm khán giả, nghe xem cô ta kéo đàn thế nào."
Giang Nhiễm Nhiễm vừa nghe, phì cười thành tiếng: "Tìm đám người có khi còn chưa từng nhìn thấy đàn cello làm khán giả?"
"Bọn họ hiểu cái quái gì, có thể nghe ra cái gì. Nhà họ Đường bây giờ không lẽ đến cả giáo viên dạy đàn cello chuyên nghiệp cũng không mời nổi nữa sao."
"Đúng vTh." đàn em của Giang Nhiễm Nhiễm phụ họa: "Có lẽ là vì, sắp đến cuộc thi rồi, Đường Thu chỉ có thể tìm chút tự tin ở những người không chuyên."
"Cậu có biết khu vui chơi mà bọn họ định đến ở đâu không?"
Giang Nhiễm Nhiễm kiêu ngạo hất cằm: "Tớ phải đi nghe xem, Đường Thu bây giờ có trình độ như thế nào, thứ hai cô ta lấy gì mà so với tớ."
Sau khi tan học.
Giang Nhiễm Nhiễm dẫn theo đàn em của mình, đến khu vui chơi.
Khu vui chơi thường được trang bị X-BOX, KTV, bi-a, board game, bếp tự phục vụ,... dùng cho các buổi team building, tiệc tùng, tụ tập.
Khu vui chơi trước mặt là khu có đẳng cấp cao nhất Giang Thành, nghe nói bên trong có đầy đủ các loại hình giải trí, thư giãn.
Giang Nhiễm Nhiễm đang định đi vào, thì bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
"Xin lỗi cô, hôm nay cửa hàng của chúng tôi đã được một cô Đường bao trọn rồi."
"Cô Đường nói, tối nay ngoại trừ người trong lớp cô ấy, những người không phận sự đều không được vào."
Bao trọn?
Giang Nhiễm Nhiễm nghe thấy hai chữ "người không phận sự", nghe thế nào cũng thấy chói tai.
Mắt đảo một vòng, liền vênh váo nói: "Anh không nhìn ra sao? Tôi cũng mặc đồng phục của Anh Trung. Tôi chính là người trong lớp của cô Đường mà anh nói, anh còn chặn tôi."
"Nhưng mà…"
Bảo vệ liếc nhìn trang phục của Giang Nhiễm Nhiễm, có chút do dự.
Các bạn học trong lớp của cô Đường kia rõ ràng là cùng nhau đến, cũng không nói là còn có người đến muộn.
"Được rồi, bọn họ đều đang đợi chúng tôi, chúng tôi vào trước đây."
Còn chưa đợi bảo vệ phản ứng, Giang Nhiễm Nhiễm đã dẫn đàn em lẻn vào trong.
Vừa vào trong, liền cảm nhận được một bầu không khí náo nhiệt.
Giang Nhiễm Nhiễm theo bản năng trốn sau một cây cột, thấy tất cả học sinh lớp 36 lúc này đều tụ tập trong đại sảnh ăn uống.
Trên chiếc bàn vuông lớn bày đầy các loại đồ ăn vặt, đồ uống nhìn thôi đã thấy thèm. Mọi người đều phấn chấn, nói cười, thân thiết như người một nhà.
Lớp đặc biệt chưa bao giờ có bầu không khí này.
Giang Nhiễm Nhiễm mím môi, hất cằm lên.
Lớp đặc biệt mãi mãi là lớp đứng đầu, cô ta mới không thèm để ý những thứ này.
Lúc này, nghe thấy có người nói: "Thu, mọi người đều ăn uống gần xong rồi, cậu chuẩn bị xong thì lên sân khấu đi, bọn tớ đều rất mong chờ được xem cậu biểu diễn đó."
Một đám người phụ họa.