Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Trở Về - 151.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:31:06
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kéo mạnh một cái, cô liền áp sát vào lồng n.g.ự.c rộng lớn, cơ bắp săn chắc của anh, truyền đến nhịp tim mạnh mẽ.

 

"Đừng nghịch nữa, vết thương ở eo của anh có thể cử động được sao?"

 

Ý của Giang Niệm là, Tư Bạc Dạ bị thương ở eo do s.ú.n.g bắn, còn làm động tác lớn như ôm cô lên người khiến eo phải dùng sức.

 

Hơn nữa, tư thế này khiến cô không dám động đậy, sợ chạm vào vết thương của người đàn ông.

 

Nhưng lời vừa nói ra, cô mới phát hiện câu nói này của mình dễ khiến người ta nghĩ lung tung, không khí xung quanh lập tức trở nên ám muội nóng bỏng.

 

Viên nốt ruồi nhỏ trên dái tai không khỏi đỏ lên vài phần.

 

"… Bé cưng, em đang quyến rũ anh."

 

Tư Bạc Dạ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giọng nói có vẻ oán trách.

 

Giang Niệm lập tức phủ nhận: "Em không có."

 

"Nhưng mà nó cương lên rồi."

 

Giọng người đàn ông càng oán trách hơn: "Vốn dĩ chỉ muốn ôm một chút thôi."

 

"Em không có ý đó, là do anh đầu óc lúc nào cũng toàn thứ vớ vẩn."

 

Thấy cô gái quay mặt đi, dái tai lại càng đỏ hơn, tim Tư Bạc Dạ như tan chảy.

 

Bé cưng của anh sao có thể trên nhiều phương diện đều bách chiến bách thắng, nhưng riêng về chuyện tình cảm, lại ngây thơ ngốc nghếch như một con thỏ nhỏ dễ lừa lại ngon miệng.

 

Tư Bạc Dạ cúi đầu cười khẽ, đôi môi mỏng áp sát Giang Niệm.

 

Giọng nói trầm thấp khàn khàn gợi cảm, hơi thở phả vào dái tai cô gái: "… Bé cưng cho rằng anh đang nghĩ đến, ý nào, eo cử động kiểu gì?"

 

Giang Niệm hít sâu một hơi, đẩy mạnh người đàn ông ra.

 

Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông liền nhíu mày kêu lên một tiếng: "A."

 

"Sao vậy, em đụng vào vết thương của anh rồi sao?"

 

Giang Niệm hoàn hồn, theo bản năng lo lắng, nhào tới trước người Tư Bạc Dạ.

 

Vừa định xem mình có đụng vào vết thương của người đàn ông không, sau gáy đã bị bàn tay đỡ lấy.

 

Rơi vào nụ hôn triền miên, dây dưa, lưỡi quấn quýt.

 

Kỹ thuật hôn của người đàn ông ngày càng thành thục, khiến người ta toàn thân nóng bừng, mềm nhũn, bị cuốn vào mê đắm.

 

Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra.

 

Giọng nói càng khàn hơn.

 

"Vốn dĩ còn có thể nhịn một chút, bây giờ thì phải đi tắm thật rồi."

 

Giang Niệm thở không đều, mặt nhuốm màu đỏ ửng, giọng nói lại vẫn lạnh lùng: "Vậy em đi đây."

 

Thấy cô gái vừa rời đi, Tư Bạc Dạ liền dặn dò chuẩn bị đi tắm, Phó Cẩn Dặc cực kỳ cạn lời.

 

"Cậu không thể kiềm chế một chút sao, cứ mang vết thương đi tắm, cậu không thấy phiền phức à?"

 

Tư Bạc Dạ lười biếng liếc anh ta một cái.

 

"Từ khoảnh khắc vừa gặp đã yêu một người nào đó, từ tâm lý đến phản ứng sinh lý, đều sẽ trở nên không thể dùng lý trí khống chế. Có thể kiềm chế, thì không phải là yêu."

 

Tư Bạc Dạ hiếm khi nói chuyện nghiêm túc.

 

Phó Cẩn Dặc cũng hiếm khi suy nghĩ nghiêm túc.

 

Anh và Tư Bạc Dạ cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Trước khi Tư Bạc Dạ gặp cô gái, quả thực chưa từng có hứng thú với phụ nữ.

 

Anh thậm chí còn nghi ngờ Tư Bạc Dạ có phải không được, hoặc là có vấn đề về giới tính.

 

Phó Cẩn Dặc đang định phụ họa vài câu, liền nghe Tư Bạc Dạ nói thêm một câu: "Nhưng cũng không trách cậu hỏi như vậy, dù sao loại người độc thân như cậu sẽ không hiểu được."

 

Phó Cẩn Dặc hít sâu một hơi, lạnh mặt đóng sầm cửa lại.

 

Phân phó người giúp việc: "Lát nữa Bạc tổng tắm thì cho nước đá vào, đừng cho một chút nước ấm nào!"

 

Giang Niệm theo địa chỉ, đến nhà Đường Thu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ydpt/151.html.]

Khu biệt thự dành cho người giàu ở Giang Thành, biệt thự rộng lớn có sân vườn và hồ bơi.

 

Giang Niệm vừa xuống xe taxi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Thu đã đứng đợi ở ngoài cổng sắt hoa văn.

 

Bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi. Ăn mặc thanh lịch, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, toát lên khí chất phu nhân nhà giàu, hẳn là mẹ của Đường Thu.

 

Phía sau họ, còn có mấy người giúp việc cùng nhau đứng đợi.

 

"Bên này."

 

Đường Thu nhìn thấy Giang Niệm mắt sáng lên, vẫy tay gọi cô.

 

Nhưng Giang Niệm không ngờ, mẹ của Đường Thu dường như còn tỏ ra phấn khích hơn cả Đường Thu.

 

Giang Niệm vừa đi tới, mẹ cô ấy đã trực tiếp nhiệt tình nắm lấy tay cô: "Con là bạn của Thu phải không? Chào mừng con đến nhà chúng ta chơi!"

 

"Dì đã bảo người chuẩn bị hoa quả, bánh ngọt, trà sữa cho các con, trong nhà còn có kem dâu tây mà Thu đặc biệt dặn chuẩn bị, nói là con thích ăn, con còn muốn ăn gì cứ nói với dì."

 

"Đúng rồi, con ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì để dì dẫn con ra ngoài ăn chút gì nhé?"

 

"Con thích món Trung, món Tây hay món Nhật, món Pháp? Hay là đi ăn hải sản nhé…"

 

Mặt Đường Thu đỏ lên, vội vàng kéo mẹ mình lại.

 

"Mẹ, mẹ bớt bớt lại một chút đi, sắp dọa người ta sợ rồi kìa."

 

Nhìn về phía Giang Niệm: "Xin lỗi nhé, mẹ tớ nghe nói tớ có bạn đến nhà chơi, nên hơi phấn khích."

 

Tay Giang Niệm bị phu nhân Đường nắm chặt, nhưng không hề cảm thấy khó chịu.

 

Từ nhỏ cô không có cha mẹ, không được trải nghiệm tình mẫu tử này. Nhìn dáng vẻ của phu nhân Đường, liền biết bà đặt con gái mình ở trong lòng mà yêu thương.

 

Cũng không trách sao lại nuông chiều Đường Thu như vậy, trước đây nuôi cô ấy thành một cô tiểu thư đỏng đảnh.

 

"Không sao ạ, cảm ơn dì." Giang Niệm nói.

 

"Ôi chao, sao dì có thể không phấn khích được chứ."

 

Phu nhân Đường tiếp lời: "Con không biết đó thôi, Thu nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn không có mấy người bạn, đây là lần đầu tiên từ hồi tiểu học con bé mời bạn về nhà chơi, dì nhất định phải coi trọng rồi."

 

"Con là học sinh trường Anh Trung, vậy chắc con cũng biết, trước đây Thu nhà chúng ta không phải đã cá cược với một cô gái tên Giang Niệm gì đó, nói là kỳ thi khảo sát đầu năm học ai điểm thấp hơn thì người đó rời khỏi Anh Trung."

 

"Kết quả nó dám cá cược, lại thi không cao bằng người ta. Giang Niệm kia cũng không nể mặt mũi gì, trực tiếp bảo nó rời đi."

 

"Thu nhà chúng ta trước đây còn bỏ học, là do dì dỗ dành mãi mới khuyên được nó quay lại trường. Nhưng nó không về lớp đặc biệt, mà vào lớp 36."

 

"Con là bạn học của nó ở lớp 36 sao? Đúng rồi, nãy giờ nói chuyện với con mà dì quên chưa hỏi tên. Con tên là gì, sau này thường xuyên đến nhà chơi nhé."

 

Phu nhân Đường vui vẻ nói.

 

Không khí im lặng một thoáng.

 

Giang Niệm bình tĩnh mở miệng: "Dì ơi, con chính là Giang Niệm đã cá cược với cậu ấy, bảo cậu ấy rời đi đó ạ."

 

Cũng không có gì.

 

Chỉ là, khá xấu hổ.

 

Khóe miệng phu nhân Đường co giật.

 

Cô bé xinh đẹp trước mặt này chính là Giang Niệm? Giang Niệm đã đánh cược đuổi con gái bà ra khỏi Anh Trung sao?

 

Bình thường mà nói, hai người không phải nên là nước với lửa sao, sao lại thành bạn bè được.

 

Con gái bà còn mời người ta đến nhà.

 

"Thôi được rồi mẹ, đã bảo mẹ nói ít thôi mà." Đường Thu mặt đỏ bừng, đẩy mẹ mình ra.

 

Nắm lấy tay Giang Niệm.

 

"Đi thôi Giang Niệm, chúng ta lên phòng tớ. Cậu đừng để ý mẹ tớ, bà ấy chỉ là người lắm lời thôi, những lời bà ấy vừa nói cậu đừng để bụng."

 

"Tớ không để bụng." Giang Niệm liếc nhìn phu nhân Đường lúc này đang gãi đầu: "Dì rất đáng yêu."

 

Phòng của Đường Thu rất lớn.

 

Trang trí theo phong cách công chúa nhẹ nhàng, trong phòng ngủ còn có một phòng nhạc cụ riêng, chính giữa đặt một cây đàn cello.

 

Loading...