Thiên Kim Trở Về - 148.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:29:35
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ừ, tớ không để ý đến cậu ta." Linh Như Như gật gật đầu: "Niệm Niệm, trả lại vòng cho cậu, thật sự siêu cấp xinh đẹp."
Linh Như Như không hiểu trang sức, cũng không hiểu vòng tay AN.X nên có dáng vẻ gì.
Cô ấy chỉ có thể nhìn ra, kim cương và đá quý trên chiếc vòng tay của Giang Niệm đều là loại trong suốt xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Vừa nhìn liền biết rất đắt, tuyệt đối không có khả năng là hàng nhái từ mấy sạp hàng nhỏ ở Nghĩa Ô.
Giang Nhiễm Nhiễm lại cho rằng Giang Niệm chột dạ.
Cảm thấy mình rốt cuộc ở trước mặt Giang Niệm tìm lại được chút thể diện.
Dù sao, cô ta mới là con gái được cha mẹ nuông chiều từ bé, từ nhỏ cha mẹ cho cô ta ăn mặc dùng đều là đồ tốt nhất.
Mà Giang Niệm cho dù nhận ông ngoại, có hai người anh không biết có quan hệ gì với cô ta.
Cháu gái và em gái nửa đường tìm về, lại có thể được thiên vị bao nhiêu chứ?
Tan học.
Giang Niệm đi vào một nhà hàng Trung Quốc cổ kính.
Cô hẹn người ở chỗ này gặp mặt.
Đẩy cửa phòng bao ra, một người đàn ông trung niên đeo kính, ăn mặc sang trọng, khoảng hơn bốn mươi tuổi đã ngồi ở bên trong.
Giang Niệm thu lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, trên mặt mang theo vài phần tôn kính với thầy giáo, mở miệng chào hỏi: "Thầy ạ."
Hội trưởng đương nhiệm hiệp hội nhạc cụ Hoa Quốc, kiêm viện trưởng học viện nghệ thuật trường Thanh Hoa, giáo sư Hồ Nham, nhìn thấy cô gái đẩy cửa đi vào, ánh mắt sáng lên.
Thân thiết tiếp đón: "Tiểu Niệm, mấy năm không gặp con đã xinh đẹp như vậy rồi. Tới, mau ngồi xuống."
Ba năm trước đây, Hồ Nham còn không phải viện trưởng học viện nghệ thuật trường Thanh Hoa, chỉ là hội trưởng hiệp hội nhạc cụ và giáo sư khoa nghệ thuật trường Thanh Hoa.
Ông ta tinh thông nhiều loại nhạc cụ, còn từng lên sân khấu đêm giao thừa, cho nên danh tiếng rất lớn. Có một người đàn ông trả lương cao mời ông ta xin nghỉ một năm đi nước M, dạy một cô bé mười bốn tuổi học đàn cello.
Cô bé thiên phú cực cao, chỉ theo ông ta học một năm, liền giành được giải thưởng cao nhất trong giới nhạc cụ - giải Kim Nhạc. Sau này khi ông ta về nước, người đàn ông kia cũng thực hiện lời hứa, giúp ông ta thuận lợi lên làm viện trưởng.
Cuộc thi nhạc cụ Hoa Quốc chính là vào tuần sau.
Ban tổ chức mời Hồ Nham đảm nhiệm giám khảo chính của cuộc thi lần này.
Vốn dĩ ông ta cũng sẽ không chú ý nhiều đến các thí sinh, cố tình hôm nay nghe được có người kinh ngạc, nói năm nay có một cô bé báo danh, rõ ràng là dựa vào đàn cello giành được giải Kim Nhạc, lại báo danh dùng kèn sona để dự thi.
Ông ta cảm thấy tình huống này có chút quen tai, bèn xem thử.
Vừa thấy, quả nhiên là cái tên quen thuộc.
Rốt cuộc, cô gái đã từng nói cho ông ta biết tên thật của mình.
Không nghĩ tới cô gái thế nhưng lại trở về nước, còn trở thành học sinh cấp ba của trường Anh Trung ở Giang Thành.
Không biết người đàn ông kia có đi theo tới Hoa Quốc hay không. Ông ta nhìn qua không giống như là sẽ mặc kệ cô gái một mình ở trong nước, ở Giang Thành.
"Tiểu Niệm à, thầy thấy con báo danh tham gia cuộc thi nhạc cụ năm nay."
Hồ Nham hỏi: "Con có thiên phú đàn cello cao như vậy, kéo đàn hay như vậy, sao lại dùng kèn sona để báo danh, mà không phải kéo đàn cello?"
"Biểu diễn kèn sona, là để hoàn thành di nguyện của một người. Còn vì sao không kéo đàn cello…"
Giang Niệm ngữ khí hơi ngừng, đôi mắt rũ xuống: "Con đã thề, về sau sẽ không kéo đàn cello nữa."
Chương 157: Không tin tôi, tôi liền đi.
Đề cử đọc: Chú ý nhuyễn manh tiểu tang thi đi ra ngoài, chúng thi tránh lui Sở Ca Diệp Nam Đảo, Diệp Phong Mặc Tử Huân, Lục Cửu Khanh Mặc Tiêu, Trọng sinh mạt thế ta không gian có hàng tỉ vật tư Đồng Chiêu Liễu Ngọc Nam, Thẩm Vân Nguyệt Phó Huyền Hành, Chu Dương Lý Ấu Vi, Dương Hiên Kiều Hân Băng, Đoạn Lăng Tiêu Tiêu Mộng Tuyết Tiêu Long Hổ, Lục Tích Vãn Phó Tư Tước, Lâm Mãn Phù Hàn Châu Thành.
Nghe được cô gái nói như vậy, Hồ Nham rất muốn hỏi là vì cái gì.
Nhưng không hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ydpt/148.html.]
Mỗi người từ bỏ thứ mình từng rất yêu thích, đều nhất định là có lý do.
"Được rồi, thầy cũng không hỏi con."
"Hôm nay thầy hẹn con gặp mặt, chính là muốn xem con có khỏe không. Nhìn thấy con hết thảy đều tốt, thầy liền an tâm rồi."
"Thầy còn chưa bao giờ biết con biết thổi kèn sona, tuần sau thi nhạc cụ, thầy chờ mong nhìn thấy con biểu hiện xuất sắc."
Giang Niệm gật đầu, thu hồi ánh mắt.
"Con sẽ cố gắng biểu hiện, thưa thầy."
Giang Niệm đi rồi, người thứ hai Hồ Nham hẹn cũng tới.
"Ông Tần." Vừa thấy ông cụ mặc đường trang đi vào phòng bao, Hồ Nham đứng dậy nghênh đón.
Vị ông cụ Tần trước mắt này, chính là nhân vật quyền thế bậc nhất Kinh Thành, càng đối với ông khi còn trẻ từng có ân dìu dắt.
Ông thiếu ông cụ Tần ân tình rất lớn. Mà ông cụ Tần cũng trước nay không đi tìm ông, muốn ông trả ân tình này.
Nhưng hôm nay, là ông cụ Tần chủ động hẹn ông gặp mặt, chắc là có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.
"Ông Tần, ông hôm nay hẹn tôi gặp mặt, là có chuyện gì?"
Vệ sĩ của Tần Vị đi cùng, ngồi ở vị trí chủ vị, khí thế nhất quán uy nghiêm.
"Tiểu Hồ, tuần sau ở Giang Thành tổ chức thi nhạc cụ, nghe nói cậu là giám khảo chính."
"Tôi còn nghe nói, cậu chuẩn bị từ trong số các thí sinh chọn người làm đồ đệ, có chuyện này sao?"
Hồ Nham nói: "Ông Tần thật là tai thính mắt tinh, phía chính phủ còn chưa công bố tin tức, ông đã biết."
"Hôm nay tôi hẹn cậu, là muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện."
Ông cụ Tần dừng một chút: "Trong số các thí sinh tham gia cuộc thi này, có một người tên là Giang Nhiễm Nhiễm. Là muốn kéo đàn cello, nghe nói trình độ không tồi, cũng lấy được không ít giải thưởng."
"Cậu xem, nếu hôm đó cô ta không có sai lầm gì, có thể cho cô ta đạt được thứ hạng tốt một chút hay không."
Phẩm thư tiểu thuyết võng https:// vodtw.xyz
"Nếu cậu cảm thấy cô ta cũng không tệ lắm, không bằng liền chọn cô ta làm đồ đệ."
Hồ Nham thật đúng là không nghĩ tới, ông cụ Tần tìm mình thế nhưng là vì việc này.
Để mình ngầm thao túng, thao túng kết quả cuộc thi.
Tuy rằng nói mập mờ, nhưng thứ hạng tốt, chẳng phải là muốn cho người này giành được hạng nhất sao.
Thậm chí, còn muốn đưa người này cho ông làm đồ đệ.
Nhưng trong ấn tượng của ông, ông cụ Tần không phải loại người này.
Cái cô Giang Nhiễm Nhiễm này rốt cuộc là có thân phận gì, thế nhưng có thể khiến ông Tần ra mặt, vì cô ta làm loại chuyện này.
"Ông Tần, này…"
Hồ Nham mím môi: "Ông cũng biết, cả đời tôi ghét nhất trong các cuộc thi có nội gián, mỗi lần tôi đi làm giám khảo, đều là thí sinh có trình độ như thế nào thì chấm điểm như thế ấy."
"Hơn nữa, cho dù tôi là giám khảo chính, quyền chấm điểm có cao hơn một chút. Nhưng trừ tôi ra, còn có năm vị giám khảo khác."
"Người mà ông nói, nếu cô ta có trình độ đàn cello thật sự không tồi, tự nhiên sẽ nhận được điểm số và thứ hạng tốt."
"Nếu trình độ cô ta không được, cho dù tôi chấm điểm cao cho cô ta, những giám khảo khác chấm điểm không đủ, thứ hạng của cô ta cũng không lên được."
"Còn về việc chọn người làm đồ đệ, tôi không chỉ xem trình độ, mà còn phải xem duyên phận và nhân phẩm. Bây giờ, tôi thật không dám trực tiếp đảm bảo với ông…"
Ông cụ Tần như là cũng biết tính nết Hồ Nham.