Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 90: Vong ân bội nghĩa sao?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:12:10
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, Quý Phi Hằng buộc phải thỏa hiệp, để Quý Tử San được lấy danh nghĩa con gái ông mà nuôi dưỡng, cũng là vì nể mặt người em trai đã mất.

Ban đầu, ông nghĩ rằng con gái của em trai chính là huyết mạch của em, nếu lấy danh nghĩa đó nuôi dưỡng thì ông nhất định sẽ đối xử thật tốt với đứa cháu này, nhưng bà cụ nhà họ Quý lại cố tình ép ông phải nhận Quý Tử San là con gái ruột. Thời điểm đó, con gái ruột của ông cũng vừa bị bắt cóc, không rõ tung tích.

Năm đó Quý gia gặp biến cố, sự việc dồn dập, Quý Phi Hằng cảm thấy bất lực, cuối cùng đành phải nhượng bộ. Nhưng trong lòng ông hiểu rất rõ, dù gì đi nữa, Quý Tử San cũng chỉ có thể là con nuôi, còn con gái ruột của ông mãi mãi chỉ có một người — là Ca Ca.

Đây là giới hạn của ông.

Ông chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày Ca Ca tìm được đường về, lại còn hiểu lầm rằng họ đã quên mất cô.

Cũng từ đó, gia đình ông dọn ra khỏi nhà chính. Còn bà cụ nhà họ Quý lúc đầu vốn nghĩ, tập đoàn Quý thị đã giao vào tay Quý Phi Hằng, Quý Tử San mang danh nghĩa con của ông sẽ có lợi hơn là danh nghĩa cháu gái. Dù sao thì con gái ruột của ông đã thất lạc bao nhiêu năm, tìm hoài không thấy, sớm muộn gì cũng bỏ cuộc.

Tử San còn nhỏ, nuôi dạy lâu ngày ắt sẽ có tình cảm, nhưng bà không ngờ rằng, Quý Phi Hằng và cả nhà ông chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con gái ruột. Hơn nữa, mối quan hệ giữa họ và Quý Tử San cũng chẳng thân thiết. Mặc kệ cô ta lấy lòng ra sao, họ vẫn không thân thiết với cô ta.

Bà cụ tức giận không thôi, ba ngày hai bữa liền tìm đến nhà Quý Phi Hằng gây chuyện.

Giọng bà lại cao vút, đầy chất vấn:

“Trả lời tôi đi, Quý Phi Hằng, anh không cảm thấy mình có lỗi với em trai đã vì anh mà c.h.ế.t sao? Năm đó nếu nó không chia người ra để dẫn dụ đám bắt cóc, anh nghĩ mình có thể sống sót sao? Anh luôn miệng nói anh em tình thâm, thế mà ngay cả việc em trai bị thương anh cũng không nhận ra. Nó chết, đều là tại anh!”

Nghĩ tới đây, bà chỉ thấy hận đến tận xương. Tại sao người c.h.ế.t lại không phải là Quý Phi Hằng?

Ba anh em Quý Tử Dục, Tử Uyên, Tử Thành đều biết rõ ngọn ngành câu chuyện này, nhưng vì sự phức tạp và rối ren, họ khó lòng mở miệng.

Sở Tiêu Tiêu cũng không ngờ nơi đây lại có thêm một tầng quan hệ như vậy, bảo sao Quý Phi Hằng năm đó lại chấp nhận thỏa hiệp.

Bà cụ lại quay sang Tống Mạn Mạn, định tiếp tục gây áp lực. Chiêu này bà đã dùng bao nhiêu năm, lần nào cũng có hiệu quả, bọn họ đều sẽ nhượng bộ, rất dễ dùng.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

“Tống Mạn Mạn…”

“Mẹ!” — Quý Phi Hằng lạnh giọng ngắt lời, che chắn cho Tống Mạn Mạn đứng phía sau.

Ông mở miệng, giọng uể oải nhưng chân thành: “Mẹ, chuyện của em trai, là con nợ nó… cũng là con nợ mẹ.”

Chuyện này khiến ông day dứt nhiều năm, trong lòng chưa bao giờ thấy dễ chịu.

Thấy sắc mặt Quý Phi Hằngg như vậy, bà cụ dịu xuống đôi chút. Bà biết, chỉ cần nhắc lại chuyện năm xưa, ông nhất định sẽ mềm lòng, chịu thỏa hiệp.

Sự việc hôm nay đã ầm ĩ tới mức này, vậy thì bà sẽ nhân cơ hội xác lập mọi chuyện.

Bà không chỉ muốn MISS phải công khai xin lỗi, mà còn muốn Quý Tử San danh chính ngôn thuận trở thành con gái ruột của Quý Phi Hằng. Tất cả những gì đáng có, đều phải để lại cho Tử San.

Nhiều năm đã trôi qua, đứa con gái kia không thể tìm lại được nữa mà danh nghĩa con ruột có thể đem lại nhiều thứ hơn. Nếu Quý Phi Hằng không chịu, bà nhất định sẽ hỏi thẳng: anh định ép mẹ ruột của mình phải c.h.ế.t sao? Ép cả mẹ của người em trai đã hy sinh vì anh phải c.h.ế.t sao?

Danh nghĩa con gái ruột quá quan trọng. Trong mắt người ngoài, nó thể hiện rõ Quý gia coi trọng Tử San thế nào mà Tử San nay cũng đã lớn, cần phải chuẩn bị cho tương lai. Bà biết rõ, Tử San thích Phó Nguyên Khải — người thừa kế nhà họ Phó. Nếu mang danh con gái ruột của Quý Phi Hằng, cô ta và Phó Nguyên Khải mới là môn đăng hộ đối.

Dù không muốn, cũng phải đợi sau khi Tử San thành hôn.

Phó Diệc Thần: “…Việc hôn nhân này, tôi là người đầu tiên phản đối.”

Phó Nguyên Khải: “…Xui xẻo thật sự!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-90-vong-an-boi-nghia-sao.html.]

Bà cụ còn định mở miệng, thì Quý Phi Hằng đã lên tiếng trước:

“Nhưng người nợ các người là tôi, không liên quan đến người thân của tôi. Vì chuyện này, họ đã phải chịu quá nhiều tổn thương. Từ hôm nay, mọi chuyện kết thúc tại đây, tôi sẽ không để các người tiếp tục làm tổn thương người nhà của tôi nữa, họ không đáng phải chịu đựng như vậy.”

“Quý Phi Hằng, anh…”

“Đến khi tôi chết, tôi sẽ tự mình đến trước mộ em trai xin lỗi. Là tôi nợ nó, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa để trả. Nhưng trong kiếp này, bà muốn nói tôi vô lương tâm hay vong ân bội nghĩa cũng được. Miễn sao các người không làm hại người nhà tôi nữa, tôi vẫn sẽ đối xử tốt với các người. Mẹ vẫn sẽ mãi là bà nội của Quý gia.”

“Còn về Quý Tử San, những gì cô ấy đáng được nhận, tôi sẽ không thiếu, nhưng nhiều hơn thì không. Tôi không thẹn với lương tâm. Tôi cũng muốn dạy dỗ cô ấy tử tế, là do mẹ không chịu. Không thể la, không thể mắng. Nhiều năm qua cô ấy đã làm ra biết bao chuyện hồ đồ, nếu mẹ không quản giáo cho đàng hoàng, sau này e rằng sẽ còn xảy ra chuyện lớn hơn.”

Bà cụ kinh ngạc nhìn ông, quên cả đau lòng, run rẩy nói không nên lời:

“Quý Phi Hằng! Anh còn là người sao? Dám nói ra mấy lời như thế?”

Bà giận đến mức toàn thân run rẩy. Vì cứu ông mà con trai bà mất mạng, vậy mà ông lại lạnh lùng như vậy!

Quý Tử San lập tức vỗ lưng bà, dịu giọng an ủi:

“Nội ơi, đừng kích động, chú ý sức khỏe. Chuyện này là lỗi của con, con sai rồi. Nội đừng cãi nhau với ba nữa, cũng đừng làm ba khó xử.”

Trong lòng Quý Tử San đầy không cam lòng. Nhìn thấy thái độ kiên quyết của người nhà họ Quý, cô ta hiểu rằng nếu hôm nay không giành được lợi ích cho mình, thì sau này càng không còn cơ hội.

Đã thế, không bằng cược một lần.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Quý Phi Hằng:

“Ba, đừng nói mấy lời khiến bà nội đau lòng như vậy nữa. Bà ngày đêm sống trong đau đớn vì phải tiễn biệt con trai mình. Danh nghĩa con gái Quý gia, con có thể không cần. Chỉ cần ba và mẹ từ nay đừng nói mấy lời khiến bà tổn thương nữa.”

Ba anh em Quý gia muốn phun m.á.u tại chỗ.

Má nó chứ, cái gì cũng có thể không cần à? Vậy sao mấy người lại có mặt ở đây? Không phải do cô báo cáo, khiến bà nội đang đi du lịch phải gấp rút quay về sao?

Bà cụ nghe cháu gái nói mà đau lòng không thôi, lại càng cảm thấy Quý Phi Hằng vô tình bạc nghĩa.

“Quý Phi Hằng, anh có nghĩ tới không? Tất cả những gì anh có hôm nay là vì ai? Em trai anh ngày đó cứu anh, tôi mới mất con, Tử San mới mất cha. Bây giờ anh lại nói với tôi mấy lời như vậy… Nếu có bản lĩnh thì đem con trai tôi sống lại đi. Tôi đảm bảo từ nay về sau không nhiều lời nửa câu!”

Quý Phi Hằng bất lực đến tột cùng.

Ông thật sự muốn thay em trai đã khuất chăm sóc tốt mẹ và con bé Tử San. Nhưng vì điều đó, vợ con ông đã phải chịu biết bao ấm ức.

Tử San trước đó còn lấy tên Ca Ca để kích động vợ ông. Bà cụ vì Tử San mà bao lần đến nhà gây chuyện.

Cả nhà ông đã mệt mỏi đến rã rời vì hai người họ.

Nếu không phải vì em trai, ông đã không nhẫn nhịn đến giờ.

Ông đã làm hết sức, tận tình tận nghĩa, nhưng giờ đây, ông không muốn người thân của mình phải thỏa hiệp nữa.

Ánh mắt ông kiên định:

“Tôi nhắc lại lần nữa, các người muốn nói tôi vô ơn, bạc nghĩa, không có lương tâm cũng được. Nhưng từ nay về sau, mọi yêu cầu của các người, tôi sẽ không đáp ứng nữa. Tôi có sự cân nhắc của riêng mình. Còn việc chấp nhận hay không là chuyện của các người.”

Loading...