Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-02-26 03:15:10
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

-

Bảy giờ sáng, đúng giờ phát sóng “Mật thất gan dạ”.

Có sáu phòng phát sóng trực tiếp, khán giả có thể tự lựa chọn nghệ sĩ mà mình muốn xem. Tương tự lúc trước, phòng phát sóng trực tiếp của Lộ Tuệ Tuệ rất ít người.

Nhưng lúc này sáu người đang tụ lại một chỗ, cho nên bất kể là phòng nào cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

Giờ phút này, đoàn người Lộ Tuệ Tuệ được nhân viên công tác đưa vào mật thất, tất cả họ đều bị bịt mắt, trước mắt là một màu đen.

Trên người có micro, mấy người líu ríu nói chuyện, dời sự chú ý.

“Đi lâu rồi đó.”

Nghiêm Triều nói.

“Rốt cuộc phải đi bao lâu nữa mới được dừng lại.”

Phùng Chỉ San: “Hôm nay ghi hình chủ đề gì vậy, đừng khó quá nha! Tối nay tôi còn phải trở về đoàn làm phim, muốn kết thúc sớm một chút.”

Vệ Đô Hoằng nói tiếp.

“Chị, em sẽ cố gắng.”

...

Mấy người nói chuyện, fan trong phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng bình luận.

[Kỳ một này chơi cái gì vậy!]

[A a a a Tinh Trì mắng mắng* tới gây chuyện!]

*ID của người này

[Đúng giờ ở không*.]

*Mấy người rảnh rỗi, không có việc gì làm.

[Hu hu hu Tinh Trì và Lộ Tuệ Tuệ sao không nói lời nào với nhau vậy.]

[Đâu phải là khách mời thường trú, vẫn chưa quen, có gì để mà nói đâu.]

...

Trong mật thất, sau khi đi qua một đoạn thật dài, rốt cuộc mọi người cũng dừng lại.

Lúc tháo bịt mắt xuống, trước mắt của Lộ Tuệ Tuệ vẫn tối đen như cũ, cô ngẩng đầu nhìn, đỉnh đầu có cửa sổ mái, chỉ có một tia sáng chiếu từ ngoài vào.

“Trời ạ! Đáng sợ quá đi.”

Bên cạnh vang lên giọng của Nghiêm Triều.

“Có ai không?”

Lộ Tuệ Tuệ và Phùng Chỉ San cùng lên tiếng.

“Thầy Nghiêm, em và thầy ở chung một phòng.”

Nghe giọng của hai người, Nghiêm Triều ngẩn người, nói.

“San San và Tuệ Tuệ à?”

Phùng Chỉ San trả lời.

“Là chúng em.”

Cô ta nhíu mày, buồn rầu nói.

“Lần này tổ chương trình chơi lớn, gom ba người chúng ta lại.”

Nghiêm Triều: “Đúng vậy.”

Anh ta trầm mặc hai giây, nói chuyện với Lộ Tuệ Tuệ.

“Tuệ Tuệ, em giải mã được không?”

Lộ Tuệ Tuệ trầm mặc một hồi, thành thật nói.

“Chưa từng chơi mật thất.”

Lúc trò chơi trốn khỏi mật thất thịnh hành, cô đã nhập viện rồi, rất khó có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng mà Lộ Tuệ Tuệ đã xem qua rất nhiều chương trình tạp kỹ và video về giải mã, coi như hiểu khá rõ.

Nghe vậy, Nghiêm Triều đang định mở miệng, Phùng Chỉ San liền nói.

“Vậy xong rồi, chúng ta chỉ có thể chờ được giải cứu thôi.”

Nghiêm Triều cười cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-107.html.]

“Em có thể giải mã, bọn anh tin em.”

Phùng Chỉ San nhíu mày.

“Cũng chưa chắc, ai biết tổ chương trình làm như thế nào.”

Cô ta yếu ớt thở dài, nhìn camera trong phòng lẩm bẩm.

“Đạo diễn có phải người không! Không thể đổi một người lợi hại biết giải mã ở chung sao?”

Nhìn cô ta như vậy, fan hô lên đáng yêu.

Đương nhiên, cũng có người không cảm thấy thế.

[Câu này của Phùng Chỉ San là sao… Cô ta chê Lộ Tuệ Tuệ không biết giải mã hả?]

[Ai đó nhạy cảm quá rồi không, hơn nữa San San nhà chúng tôi nói thật mà, Lộ Tuệ Tuệ tự nói mình chưa từng chơi mật thất.]

Fan bắt đầu cãi nhau ở phần bình luận, đương sự không biết gì cả.

Mật thất đen như mực, đầu tiên họ phải nghĩ cách bật đèn trong phòng lên, như thế mới tiện tiến hành bước tiếp theo.

Nghiêm Triều và Phùng Chỉ San đều là người chơi lâu năm, biết bước đi của tổ chương trình.

“Tìm đèn trước.”

Nghiêm Triều nói.

“Nếu trên tường không có công tác, vậy nhất định sẽ có thứ gì đó như cửa ra vào, tìm kiếm manh mối đi.”

Lộ Tuệ Tuệ đồng ý.

Ở phương diện này, cô là người mới, cơ bản nghe theo đàn anh đàn chị.

Tìm một lúc, trong phòng không có gì cả.

Phùng Chỉ San thở dài.

“Ôi, vậy bây giờ phải làm sao đây, không lẽ ba người chúng ta thật sự phải ở chỗ này đợi ba người kia tới tìm à?”

Nghiêm Triều: “Đừng nản lòng, thử lại lần nữa xem.”

Anh ta hỏi.

“Tuệ Tuệ, phía em tìm hết chưa?”

Lộ Tuệ Tuệ lên tiếng, cô đứng giữa phòng suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ duy nhất kia, cô nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi.

“Mọi người nói xem công tắc đèn có phải ở cửa sổ trên mái nhà này không?”

Nghe thế, Phùng Chỉ San không chút nghĩ ngợi, nói.

“Sao có thể.”

Cô ta nhìn.

“Không đâu.”

Nghiêm Triều trầm tư một lúc.

“Anh thấy có khả năng, nhưng vấn đề là chúng ta lấy thế nào?”

Trong phòng không có ghế.

Ba người nương theo ánh sáng mờ mờ, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Phùng Chỉ San nói.

“Đạp lên cái gì đó chắc là có thể chạm tới?”

Nghiêm Triều gật đầu.

“Được, vậy tới đi.”

Anh ta nói.

“Anh ngồi nửa người xuống, San San em đạp lên anh đi, Tuệ Tuệ ở dưới đỡ.”

Phùng Chỉ San “A” một tiếng.

“Không hay đâu, thầy Nghiêm.”

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Nghiêm Triều: “Làm nhiệm vụ, không có gì là không hay cả.”

Phùng Chỉ San chần chừ.

“Nhưng em rất nặng, hay là để Tuệ Tuệ đạp lên anh đi.”

Loading...