Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 536

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:11:05
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Kiến Mộc lắc đầu, đáp:

“Không đâu ạ, cha mẹ cháu biết sư phụ nấu ăn không tiện mà.”

“À, cũng phải. Ông cháu đã lớn tuổi rồi, haizzz.” Bác gái Triệu thở dài, rồi ngồi xuống đối diện Lê Kiến Mộc:

“Cả đời ông nội cháu làm việc gì cũng không đáng tin cậy, nhưng đối với cháu thì lại khác. Cháu không biết đâu, hồi trước khi cháu và anh Tiểu Cương đến Bắc Thành, ông nội cháu không yên tâm, ông ấy lén lút đi theo cháu, mãi đến khi thấy cháu sống ổn ở đó mới yên tâm trở về.”

Lê Kiến Mộc kinh ngạc:

“Cháu không biết chuyện này ạ?”

Bác gái Triệu cười khẽ:

“Đứa nhỏ ngốc này, đương nhiên là cháu không biết rồi. Ông nội cháu ngoài lạnh lùng ra thì trong lòng lại rất lo cho cháu, nhưng ông ấy không muốn cháu biết. Lão Lê ấy à, thật là cần có mặt mũi.”

Lê Kiến Mộc lặng người một lát. Thì ra là vậy sao?

Cô ở lại nhà bác gái Triệu khá lâu, trò chuyện nhiều về sư phụ của mình.

Qua những câu chuyện bác gái Triệu kể, Lê Kiến Mộc nhận ra một điều quan trọng: ngoài việc đưa nguyên chủ đến Bắc Thành, mấy ngày sau đó, người quay lại có thể là người thật sự, nhưng những ngày trước đó, bác gái Triệu chỉ nhìn thấy con rối.

Lê Kiến Mộc nhíu mày, tự hỏi trong đầu liệu sư phụ của nguyên chủ có phải đã mất tích ngay sau khi nguyên chủ đến Bắc Thành không. Hay là nói, ngay khi cô thay thế nguyên chủ, sư phụ lập tức rời đi?

Cảm giác này thật sự khó mà tin được.

Cô chợt suy nghĩ, liệu có phải sư phụ của nguyên chủ nhận ra cô không phải là người cũ, nên mới quyết định rời đi?

Hay có một lý do khác…?

Lê Kiến Mộc híp mắt, những suy nghĩ trong lòng bắt đầu nảy sinh. Cô nghi ngờ liệu có ai đó đang thao túng vận mệnh của mình, như một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi thứ.

“Nguyên chủ” có thật sự tồn tại không? Nếu cô đã mượn xác hoàn hồn thì bây giờ cô đang sống trong cơ thể nguyên chủ, nhưng ký ức của cô lại không hoàn chỉnh. Nếu chỉ là những ký ức trong tiềm thức mà không có hình ảnh rõ ràng, thì làm sao giải thích được? Cô đã sống lại, nhưng tại sao vẫn có những khúc mắc mà không thể lý giải được?

Liệu tất cả những gì mà "nguyên chủ" đã trải qua có thực sự khắc sâu vào linh hồn của cô? Nếu đúng vậy, ai là người đã khắc những ký ức ấy vào cô?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/536.html.]

Với vô vàn câu hỏi không lời giải đáp, Lê Kiến Mộc do dự một lúc rồi quyết định quay lại nơi mà nguyên chủ và sư phụ đã từng sống.

Màn đêm đã buông xuống, nhưng linh khí trong thôn lại càng dày đặc, không những không giảm mà còn mạnh mẽ hơn. Cô đẩy cửa sân, nhận ra rằng không khí trong sân nặng nề hơn trước, âm khí cũng dày đặc hơn nhiều.

“Âm khí này từ đâu mà ra?” Cô nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, cô bỗng cảm nhận được điều gì đó, rồi nhanh chóng bước vào phòng.

Trong phòng, một âm thanh sột soạt nhẹ nhàng vang lên.

Lê Kiến Mộc vội vã tiến đến phòng của sư phụ, và điều khiến cô ngạc nhiên là con rối vốn đã vỡ tan thành mảnh trên mặt đất bỗng nhiên tự động lắp lại. Nó quay quanh một cây gỗ tỏa ra âm khí nồng đậm, rồi nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Con rối tự động mặc lại quần áo, căng túi da, rồi như một thực thể sống, lại xuất hiện trước mặt Lê Kiến Mộc.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Khi con rối hoàn tất việc lắp ráp, đôi mắt của nó chớp một cái, rồi một cách máy móc, nó ngồi lên giường, đặt hai chân khép lại ở mép giường, sau đó nằm xuống và nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm vào con rối, không kìm được, cô mím môi lại, rồi vung tay, dùng dây đằng linh lực đánh về phía trái tim của con rối.

Con rối lập tức mở mắt, giọng nó vang lên: “Tà ám từ đâu tới, dám làm càn trước mặt ta…”

Linh lực của cô nhanh chóng trúng vào tim con rối, và cô kéo ra một đoạn gỗ âm từ trung tâm của nó.

Đoạn gỗ âm rơi vào tay cô, và ngay lập tức con rối lại vỡ vụn thành từng mảnh gỗ. Lê Kiến Mộc cầm lấy đoạn gỗ âm, cảm nhận thấy rằng nó giống hệt đoạn gỗ mà cô đã lấy ra lần trước, chỉ có điều âm khí lần này dày đặc và mạnh mẽ hơn.

Cô lặng im nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, rồi ngồi xuống ghế trong phòng ngủ, quan sát.

10 phút trôi qua, không có phản ứng gì.

Nửa tiếng sau, vẫn không có gì xảy ra.

Thậm chí hai tiếng sau, không có gì thay đổi, nhưng ngay khi Lê Kiến Mộc bắt đầu cảm thấy thất vọng, cô nhận thấy một d.a.o động kỳ lạ trong không khí. Ngay sau đó, một khúc gỗ âm trống rỗng xuất hiện bất ngờ.

Lê Kiến Mộc giật mình, ngay lập tức chuẩn bị ra tay. Cô nhanh chóng vươn tay bắt lấy khúc gỗ âm, đồng thời quăng một cú roi linh lực vào những mảnh gỗ vừa vỡ.

Lần này khi cô cầm khúc gỗ âm, cảm giác rất khác. Tuy âm khí không khác biệt nhiều so với lần trước, nhưng trong gỗ âm có một hơi thở u minh thoáng qua.

Loading...