Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 464

Cập nhật lúc: 2025-03-30 10:59:48
Lượt xem: 8

Chủ quán giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, giọng đầy kích động:

“Là con trai tôi trở về!”

Ông ta nhìn sang Lê Kiến Mộc, ánh mắt tràn đầy cầu xin:

“Tôi có thể nói với thằng bé vài câu không? Tôi hứa sẽ không lâu đâu… Xin hai người, làm ơn.”

Lê Kiến Mộc không trả lời ông ta, chỉ hướng ra ngoài cất giọng bình tĩnh:

“Vào đi.”

Ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi chần chừ ló đầu vào.

Thấy trong nhà có hai người lạ, anh ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự cảnh giác:

“Hai người là ai? Sao lại ở nhà tôi?”

Dư Tiểu Ngư lấy giấy chứng nhận ra, chậm rãi nói:

“Chào anh, tôi là cảnh sát thuộc cục cảnh sát Bắc Thành, tôi họ Dư.”

Người đàn ông trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta sợ có kẻ xâm nhập, nhưng nếu là cảnh sát thì không có gì phải lo lắng.

“Chào đồng chí cảnh sát, xin hỏi hai người đến đây có chuyện gì?”

Một giọng nữ bỗng chen vào từ phía sau:

“Có phải vụ án của cha tôi có vấn đề gì không? Người nhà của đám đương sự tìm tới à? Hay là vấn đề bồi thường?”

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, dáng vẻ có phần vội vàng.

Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, trừng mắt với cô ta:

“Đi dọn dẹp đi, mẹ và chị vẫn còn đang chờ ở dưới kìa.”

Người phụ nữ bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay vào phòng ngủ thu dọn quần áo.

Dư Tiểu Ngư liếc nhìn chủ quán đang đứng bên cạnh, thấy ông ta lộ rõ vẻ sốt ruột, bèn quay sang hỏi người thanh niên kia:

“Tại sao mẹ và chị gái anh không lên nhà?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/464.html.]

Người đàn ông trẻ tuổi thở dài, giọng nói có chút bất lực:

“Haizz, không phải là cha tôi đã mất rồi sao? Mẹ tôi ở đây một mình, suốt ngày cứ ôm ảnh chụp của ông ấy mà khóc. Trái tim bà vốn không tốt, hôm qua khi tôi và chị gái đến thăm, bà ấy còn ngất xỉu trong nhà. Khi đó chúng tôi sợ đến muốn chết!”

“Hôm nay bà ấy mới được xuất viện, tôi định đón bà ấy về nhà tôi ở. Như vậy, ít nhất chúng tôi cũng yên tâm hơn.”

“Anh thì yên tâm rồi đấy, nhưng tiếp theo phải làm sao đây? Nhà mình chỉ rộng chừng này, căn bản không có phòng dư! Hiện tại thằng bé còn nhỏ, chưa biết gì nên chịu nhường phòng, nhưng đợi thêm vài ngày nữa nó không quen phòng cho khách, chắc chắn sẽ làm ầm lên! Lúc đó anh định tính sao?”

Người đàn ông cau mày, gắt lên:

“Em im miệng đi! Suốt ngày lải nhải!”

Thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau, Dư Tiểu Ngư vội vàng ngăn lại:

“Lần này tôi tới không phải vì vụ án của cha anh, mà là vì một chuyện khác. Trước tiên, anh gọi mẹ và chị gái anh lên đây đi.”

Người đàn ông hơi do dự, nhưng vẫn tin tưởng cảnh sát, liền xuống lầu gọi người nhà lên.

Mẹ anh ta sức khỏe không tốt, vừa mới xuất viện, đi bộ lên sáu tầng nhà rõ ràng rất vất vả. Chị gái anh ta lại đang mang thai, bụng đã khá lớn, bước đi cũng khó khăn.

Thế nhưng, biết tin cảnh sát tìm, hai người vẫn cố gắng đi lên.

Vừa bước vào nhà, còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Lê Kiến Mộc đã khẽ vung tay.

Vợ chủ quán đột nhiên sững sờ, run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai:

“Con trai… mẹ mờ mắt rồi sao? Sao mẹ lại thấy cha con được?”

Người con trai cũng trợn mắt kinh ngạc:

“Con… con cũng thấy!”

“Là thật! Thật sự là cha!”

Cả ba người đứng ở cửa đều há hốc miệng, không thể tin vào mắt mình. Còn người phụ nữ trẻ tuổi đang thu dọn quần áo trong phòng ngủ thì sợ hãi đến mức đánh rơi đống quần áo trong tay, hét lên thất thanh:

“Ôi trời ơi! Ma!”

Cuối cùng, vợ chủ quán là người bình tĩnh lại đầu tiên. Bà bước tới, đôi mắt ngập nước nhìn chồng, giọng nghẹn ngào:

“Anh không yên lòng về em, nên mới đặc biệt quay về xem sao, đúng không?”

Chủ quán cũng nước mắt lưng tròng, môi run run như muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lời…

Loading...