Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 455
Cập nhật lúc: 2025-03-30 10:40:32
Lượt xem: 15
Lê Dịch Nam gật đầu, giọng điềm đạm:
"Lần trước, khi cậu nói muốn gửi tranh bán đấu giá, tôi đã từ chối. Nhưng sau đó, tôi có tìm hình ảnh tác phẩm của cậu và để đội ngũ giám định của phòng đấu giá xem qua. Bọn họ nhất trí rằng cậu rất có tài. Chỉ là, những tác phẩm trước đây của cậu vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm. Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là tranh của cậu không tốt, mà chỉ là phong cách của nó khác với những bức tranh đã được đấu giá trước đây—những tác phẩm mang sự trưởng thành và từng trải hơn."
Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Khoảng thời gian này, nhà đấu giá của chúng tôi đang có kế hoạch tổ chức một buổi đấu giá dành riêng cho các họa sĩ trẻ. Đội ngũ giám định lập tức nghĩ đến cậu đầu tiên, vì vậy họ nhờ tôi đến hỏi xem cậu có muốn tham gia không. Nếu cậu có thời gian, có thể gửi một bức tranh để chúng tôi xem xét."
Lê Dịch Nam hiểu rõ Đinh Vân là người kiêu ngạo, vì vậy anh không nhắc đến chuyện này là do Lê Niên Tây nhờ vả. Hơn nữa, việc phòng đấu giá đang thực sự muốn phát triển mảng tranh của các họa sĩ trẻ cũng là sự thật. Ai mà biết được, có thể sau này những tác phẩm ấy sẽ trở thành kiệt tác truyền đời?
Đinh Vân nghe vậy, mắt sáng lên, lập tức gật đầu:
"Có, tôi có thời gian! Vừa hay, tôi cũng đang có một linh cảm mới. Anh Lê, tin tôi đi, lần này tôi chắc chắn sẽ vẽ ra một bức tranh khiến tất cả mọi người hài lòng! Tôi nhất định không làm anh thất vọng!"
Lê Dịch Nam nhìn vẻ mặt hưng phấn và tràn đầy hy vọng của Đinh Vân, trong lòng thoáng kinh ngạc. Anh chưa từng thấy Đinh Vân thể hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Anh cười khẽ: "Tốt lắm. Tôi tin rằng cậu nhất định sẽ thành công!"
Sau đó, hai bên ký hợp đồng. Theo đó, trong vòng nửa năm, Đinh Vân phải hoàn thành một bức tranh. Về giá cả, sẽ được quyết định sau khi bức tranh hoàn thành, thông qua giám định và định giá theo thị trường.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Nhìn vào hợp đồng, Đinh Vân có chút do dự. Anh ta rất muốn nói rằng chỉ cần một tuần là có thể hoàn thành bức tranh, nhưng lại sợ rằng họ sẽ nghĩ mình làm qua loa, nên đành im lặng.
Khi sắp rời đi, Lê Niên Tây đột nhiên cau mày:
"Tay cậu bị làm sao vậy?"
Đinh Vân cúi xuống nhìn, mới phát hiện lòng bàn tay đang chảy m.á.u từ lúc nào. Ngón tay bị dây cọ quệt qua, m.á.u đỏ thấm vào đầu cọ.
Anh ta nhíu mày, lòng có chút xót xa.
Chỉ một chút m.á.u này thôi, không biết đã đủ để vẽ bao nhiêu nét tranh rồi?
"Có thể là lúc nãy vô tình quệt vào giá vẽ nên bị xước thôi. Tôi sẽ dán băng cá nhân ngay."
Lê Niên Tây gật đầu, dặn dò:
"Chú ý sức khỏe một chút. Thời gian này tôi phải quay về đơn vị, nên không thể qua thăm cậu được. Lần sau trở về, tôi sẽ ghé qua. Nếu có chuyện gì, cứ liên lạc qua điện thoại."
"Được, tôi biết rồi."
Khi trở về, Đinh Vân mở điện thoại, thấy nhóm trưởng trong nhóm chat Q đã tag mình rất nhiều lần, hỏi tình hình gần đây ra sao.
Anh ta mím môi, suy nghĩ một lúc rồi gõ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/455.html.]
"Tôi đang làm một chuyện vô cùng vĩ đại. Nếu thành công, có c.h.ế.t cũng không tiếc."
…
Đêm khuya, Đại học Bắc Thành chìm trong tĩnh lặng.
Trong ký túc xá của Lê Kiến Mộc, mọi người đều đã say giấc.
Bỗng nhiên, từ phía bồn rửa mặt cạnh cửa sổ vang lên một âm thanh rất nhỏ, gần như không thể nhận ra.
Lê Kiến Mộc dường như có cảm ứng, chậm rãi mở mắt.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, cô nhìn thấy một con cóc ghẻ đang bám vào mép giường, ánh mắt lạnh lẽo găm thẳng vào cô.
Từ cơ thể con cóc ấy tỏa ra một làn hơi đen kịt, chậm rãi lan về phía cô, như muốn bao trùm lấy cô.
Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Lê Kiến Mộc lóe lên một tia sáng vàng rực rỡ.
Chỉ trong chớp mắt, không gian vang lên một tiếng thét chói tai đầy đau đớn.
Con cóc ghẻ rơi xuống!
Nhưng nó chưa kịp chạm đất thì giữa không trung đã bị một đốm lửa bùng lên, thiêu rụi hoàn toàn. Trong nháy mắt, nó biến thành tro bụi, không còn một dấu vết.
Lê Kiến Mộc khẽ nghiêng đầu, tựa vào gối, tiếp tục ngủ.
Trong cơ thể của Lê Thanh Thanh, một giọng nói lẩm bẩm vang lên:
"[Ngu ngốc! Tên nào lại ngu đến mức dùng thi minh thiềm thừ để đối phó Lê Kiến Mộc chứ?]"
Mí mắt của Lê Kiến Mộc hơi giật giật.
Đáng tiếc, giọng nói đó chỉ xuất hiện đúng một lần rồi im bặt.
…
Sáng hôm sau.
Mọi người trong phòng ký túc đều đã dậy.
Khi Lê Kiến Mộc vừa rửa mặt xong, cô bỗng nhiên hỏi:
"Tối qua, mọi người có nghe thấy tiếng kêu lạ không?"
Lê Thanh Thanh nghi hoặc: "Hả? Tiếng kêu gì? Em không nghe thấy gì cả."