Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 413

Cập nhật lúc: 2025-03-28 14:25:30
Lượt xem: 28

Vân Dật nhún vai:

"Không hẳn là tốt lắm, nhưng chùa Pháp Âm nằm khá gần môn phái của tôi, nên bình thường cũng có qua lại. Hơn nữa…"

Anh ta kéo dài giọng, cười đầy ẩn ý.

Lê Kiến Mộc nhướng mày: "Hơn nữa cái gì?"

Vân Dật cười ha ha: "Trụ trì chùa Pháp Âm có quan hệ rất tốt với sư phụ tôi, nhưng mà ông ấy thường xuyên…"

Lê Kiến Mộc nghi hoặc: "Thường xuyên làm gì?"

Vân Dật nhịn cười, cuối cùng cũng bật ra: "Thường xuyên đến môn phái của tôi… tống tiền."

Lê Kiến Mộc: "…?"

Cô nhìn anh ta, rõ ràng là chưa hiểu nổi tình huống.

Vân Dật nhún vai: "Cô đến đó sẽ hiểu."

Khi xe đến chân núi Vọng Sơn, đường đi bắt đầu trở nên khó khăn, không thể lái tiếp.

Vọng Sơn là khu vực có mức độ khai phá thấp, bình thường ngoài những người thích leo núi thì hiếm khi có du khách. Hơn nữa, nếu đi bộ lên núi cũng phải mất khoảng một tiếng.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Lê Kiến Mộc dặn tài xế dừng xe, rồi cùng Vân Dật chuẩn bị lên núi.

"Đường này là lối tắt, đi nhanh một chút thì có thể đến thẳng chùa Pháp Âm. Còn bên kia là đường lớn hơn, thông lên đỉnh núi, du khách bình thường đều đi lối đó."

Thấy Lê Kiến Mộc định chọn con đường lớn, Vân Dật vội vàng giữ cô lại.

Lê Kiến Mộc quan sát con đường nhỏ hẹp trước mặt.

Hai bên đường, cây cối um tùm mọc chen chúc, che kín lối đi, chỉ đủ chỗ cho một người bước qua. Nhìn từ xa, con đường này giống như một ngõ cụt, chẳng trách du khách bình thường không ai chọn lối này.

Cô không nói gì, chỉ theo sau Vân Dật, vừa đi vừa hỏi:

"Vậy đường lớn bên kia có thể dẫn đến chùa Pháp Âm không?"

"Không, đường đó sẽ đi xuống núi từ một hướng khác, hoàn toàn ngược lại với chùa Pháp Âm."

"Vậy chùa Pháp Âm không có hương khói gì sao? Họ sống dựa vào đâu?"

Các môn phái huyền học đều cần có nguồn thu nhập để duy trì hoạt động. Một số đạo quán và chùa có thể nhận tiền quyên góp từ thiện, hoặc dựa vào nhang đèn của tín đồ. Cũng có những môn phái có nội tình sâu xa, tự dựa vào sản nghiệp của mình để tồn tại.

Nhưng chùa Pháp Âm…

Vân Dật quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái.

Lê Kiến Mộc ngầm hiểu, nhướn mày hỏi: "Dựa vào… tống tiền sao?"

Vân Dật bật cười, bất đắc dĩ gật đầu: "Chính xác."

"Nhưng mà, chùa Pháp Âm có rất ít người, các hòa thượng ở đó đều sống khổ hạnh, thanh tu, cuộc sống vô cùng giản dị. Dù có đến ‘tống tiền’ đi nữa, họ cũng chỉ xin một chút đồ cần thiết chứ không phải tham lam gì cả. Môn phái Huyền Ý của chúng tôi vốn theo phương châm dĩ hòa vi quý, sư phụ tôi không đành lòng thấy người của chùa đó vì thiếu thốn mà phải chịu khổ. Vì thế, hễ trong môn phái có đồ tốt gì, chúng tôi đều chia một phần cho họ."

"Nói là ‘tống tiền’ vậy thôi, chứ thực ra họ cũng không nhận những thứ quá giá trị. Những món đồ tốt thật sự, họ đều từ chối. Ngược lại, nếu là vải vóc, thực phẩm, thì họ lại rất vui vẻ nhận lấy. Đổi lại, họ cũng thường mang rau củ tự trồng đến biếu chúng tôi."

Lê Kiến Mộc nghe xong, cảm thấy đánh giá của Vân Dật về chùa Pháp Âm cũng không tệ.

Vậy thì…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/413.html.]

Ngay từ đầu, khi nhắc đến chùa Pháp Âm, tại sao anh ta lại có dáng vẻ như đang e ngại một điều gì đó?

Chưa kịp mở miệng hỏi, tầm mắt của Lê Kiến Mộc bỗng trở nên rộng rãi hơn.

Trước mắt cô, một khoảng đất trống hiện ra.

Mặt đất được xới tơi xốp, những luống cây non đan xen nhau, xanh mướt mát. Một hòa thượng trẻ mặc áo xám đang cầm cuốc làm cỏ, cách đó không xa, một con dê được buộc vào gốc cây, thỉnh thoảng lại giật giật dây thừng, kêu “be be” vài tiếng.

Khung cảnh này mang lại cảm giác yên bình, như thể nó thuộc về một bức tranh cổ.

Vân Dật vẫy tay với tiểu hòa thượng kia, cười nói:

“Tiểu Cốc, hôm nay là cậu giẫy cỏ à?”

Sau đó, anh quay đầu ghé sát vào tai Lê Kiến Mộc, hạ giọng giới thiệu:

“Cậu ấy tên Tiểu Cốc, là bạn tôi. Người có hơi khờ khạo một chút, lát nữa tôi kể cô nghe.”

Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu.

Vân Dật lại hào hứng nói với tiểu hòa thượng:

“Tiểu Cốc, đây là bạn tôi, cô ấy là một Huyền Sư rất lợi hại! Cô ấy họ Lê, nhưng mà cậu cứ gọi cô ấy là đại lão đi!”

Tiểu Cốc cúi đầu liếc nhìn Lê Kiến Mộc một cái, rồi lập tức thu ánh mắt lại, trên gương mặt tròn trĩnh xuất hiện một chút thẹn thùng.

Sau đó, cậu ta nghiêm túc gọi một tiếng:

“Đại lão.”

Lê Kiến Mộc: “…”

Nếu là Vân Dật gọi, cô đã quá quen rồi, nhưng nghe tiểu hòa thượng trước mặt nghiêm túc gọi mình như vậy, dù da mặt cô có dày đến đâu cũng hơi không tiếp nhận nổi.

Cô ho khẽ một tiếng, nói:

“Tôi tên Lê Kiến Mộc, anh cứ gọi tên tôi là được.”

Tiểu Cốc suy nghĩ một lát, rồi nói:

“Lê đại sư.”

Lần này, Lê Kiến Mộc không phản bác nữa.

Tiểu Cốc cầm cuốc, tiện tay cởi dây buộc dê, dẫn bọn họ tiếp tục đi lên núi.

Trên đường đi, cậu ta hỏi:

“Lê đại sư đến núi có việc gì sao?”

Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:

“Mấy ngày trước, tôi tình cờ gặp một vị đại sư trong chùa. Cảm thấy rất có duyên, nhưng vẫn chưa có cơ hội tới thăm hỏi. Nhân lúc rảnh rỗi hai ngày nay, tôi muốn đến chào hỏi một chút.”

Tiểu Cốc nghi hoặc hỏi:

“Lê đại sư gặp sư phụ Lạc Trần hay sư thúc Lạc Không?”

Lê Kiến Mộc sững lại.

Cô… không nhớ.

Loading...