Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 404

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:06:22
Lượt xem: 45

"Suỵt!" Cậu nhóc trừng mắt nhìn cô, giọng điệu không vui: "Cô có thể không tin vào quỷ thần, nhưng ít nhất cũng nên giữ lòng kính sợ, đừng mạo phạm Hà Thần!"

Lê Kiến Mộc sờ mũi, nhún vai: "Xin lỗi, là tôi kiến thức hạn hẹp. Nhưng vì sao lại chắc chắn rằng có Hà Thần? Có ai tận mắt nhìn thấy chưa?"

"Đương nhiên là có!" Cậu nhóc gật đầu chắc nịch. "Ông nội tôi kể rằng, trước đây khi khu vực này còn đông người sinh sống, trẻ con thường xuyên ra bờ sông chơi đùa. Dòng sông này sâu, quanh năm có nhiều đứa rơi xuống nước. Nhưng lạ lắm, lần nào cũng có người bị đẩy vào bờ, mấy chục năm rồi mà chẳng ai c.h.ế.t đuối cả!"

Lê Kiến Mộc nhìn biểu cảm đầy tin tưởng của cậu nhóc, chợt nảy ra suy đoán: "Không phải một trong số đó chính là cậu đấy chứ?"

Cậu nhóc cười ha ha, ánh mắt lấp lánh: "Bị cô nhìn ra rồi! Đúng vậy! Năm tôi lên năm, tôi đi chơi cùng chị họ bên bờ sông. Không may trượt chân ngã xuống."

Hồi tưởng lại ký ức năm xưa, giọng cậu ta có chút kích động:

"Tôi nhớ rõ lắm! Dưới sông rất sâu, nước lạnh thấu xương, bốn phía đều là bóng tối. Khi đó tôi đã nghĩ chắc chắn mình xong đời rồi..."

"Nhưng đúng lúc ấy, một cột nước màu xanh lơ bất ngờ cuốn lấy tôi, nhấc tôi lên và đưa tôi vào bờ. Khi tỉnh lại, người lớn xung quanh đều bảo tôi may mắn được Hà Thần cứu giúp."

Cậu nhóc ghé sát lại, hạ giọng thì thầm: "Nói nhỏ cô nghe, tôi nghi Hà Thần là một con Thanh Long, vì cột nước hôm đó có màu xanh lơ."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Lê Kiến Mộc suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: "Nhưng cũng có thể lúc ấy có một người mặc đồ xanh cứu cậu thì sao?"

Cậu nhóc lập tức nhăn mặt, bĩu môi: "Cô đúng là chuyên phá hỏng hứng thú người khác! Tôi nói thật mà cô lại không tin."

Còn đang định biện giải, cậu nhóc chợt giật mình khi cảm nhận lực kéo mạnh ở tay cầm cần câu.

"Chị ơi! Cá cắn câu rồi!" Cậu ta hưng phấn reo lên, hai tay nắm chặt cần câu, cố gắng kéo lên. "Nặng quá! Chắc là cá lớn!"

Lê Kiến Mộc cúi nhìn mặt nước. Dưới làn sóng gợn nhẹ, quả thực có thứ gì đó rất lớn đang vùng vẫy.

Cậu nhóc cắn răng, gân xanh nổi lên trên trán: "Nếu câu được con cá này, đủ ăn mấy ngày, còn có thể bán lấy tiền!"

Thế nhưng, dù cậu ta có dùng sức thế nào, cần câu vẫn không nhúc nhích. Cảm giác bất lực làm cậu ta quay sang cầu cứu: "Chị ơi, giúp tôi một tay đi!"

Lê Kiến Mộc mỉm cười, tiến lên nắm lấy cần câu, nhẹ nhàng dùng lực.

Ngay lập tức, vật dưới nước động đậy.

Cậu nhóc tròn mắt, hò reo: "Chị giỏi quá! Mạnh thật đấy!"

Thế nhưng, khi nhìn "con cá lớn" đang quẫy đạp dưới nước, rồi lại nhìn Lê Kiến Mộc với vẻ mặt bình thản, nụ cười trên môi cậu nhóc dần tắt.

Lê Kiến Mộc nhướng mày: "Vậy bây giờ, cậu còn muốn bắt 'con cá lớn' này không?"

Cậu nhóc không trả lời ngay. Đôi mắt cậu ta đen láy, sâu thẳm như đáy nước. Một lát sau, bờ môi cậu nhếch lên, nụ cười trở nên xấu xa và ác ý.

"Chị không muốn mắc câu, cần câu kéo lên cũng trống không. Vậy thì, nó còn có ích gì?"

Dứt lời, cậu nhóc bất ngờ vung tay giật mạnh cần câu.

Lê Kiến Mộc nhanh chóng lùi lại, kéo mạnh cần câu lên khỏi mặt nước.

Lưỡi câu trống trơn, chỉ phản chiếu ánh sáng sắc bén lạnh lẽo.

Cô vung tay một cái, mũi nhọn trên cần câu xẹt qua mu bàn tay cậu nhóc.

Soạt!

Da thịt bị cứa ra, nhưng không có lấy một giọt máu.

Thay vào đó, một làn khí đen mờ nhạt tỏa ra từ vết thương.

Cậu nhóc sững sờ nhìn làn khí đen, đôi mắt hoang mang.

"Sao... sao lại thế này? Sao mình không chảy máu?"

Cậu ta giơ tay còn lại lên chạm vào vết thương, lẩm bẩm: "Máu đâu? Sao lại không có máu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/404.html.]

Nhưng dù có cào cấu thế nào, trên mu bàn tay vẫn không xuất hiện giọt m.á.u đỏ tươi của con người.

Lê Kiến Mộc khẽ thở dài, ánh mắt lộ vẻ thương cảm. Cô lạnh lùng vạch trần sự thật tàn nhẫn:

"Cậu đã c.h.ế.t rồi. Đã c.h.ế.t từ mười tám năm trước."

Bến tàu bỏ hoang này không phải mới vắng bóng con người mười năm, mà là mười tám năm.

Chuyện cậu nhóc năm tuổi rơi xuống sông và được cứu có lẽ là thật.

Nhưng chuyện cậu ta bị sát hại khi mười lăm tuổi, cũng là sự thật.

Trước khi đến đây, Lê Kiến Mộc đã tìm hiểu thông tin về bến tàu này.

Mặc dù tư liệu rất ít ỏi, thời gian lại đã quá lâu, nhưng trên mạng vẫn còn dấu vết.

"18 năm trước, kinh tế Nam Thành được trọng điểm phát triển, bến tàu này bị thay thế bởi một cảng mới rộng lớn hơn. Một số nhà máy chuẩn bị di dời, nhưng có những người không cam tâm rời bỏ quê hương, còn có kẻ lại muốn nhân cơ hội này mà thâu tóm tất cả. Khi xung đột xảy ra, cả làng chài nhỏ với hơn ba mươi hộ gia đình... hơn một trăm người đã chết."

Giọng cậu ta nghẹn lại, như thể chính mình vẫn còn mắc kẹt trong ký ức đau thương.

"Sau đó, những nhà máy còn lại lần lượt gặp chuyện kỳ quái, chẳng bao lâu, tất cả cư dân cũng bỏ đi. Bến tàu này trở nên hoang vắng, cỏ dại lan tràn... không còn một ai sống sót."

Lê Kiến Mộc im lặng lắng nghe, đôi mắt khẽ trầm xuống. Cô nhìn cậu nhóc, chậm rãi hỏi:

"Trong số những người còn lại, có cậu, đúng không?"

Cậu ta sững người. Trong khoảnh khắc, ánh mắt vốn kiêu ngạo kia bỗng trở nên mờ mịt, như thể đang bị kéo vào một vùng ký ức xa xăm.

Mùa hè năm ấy, nắng như đổ lửa. Trong thôn, mọi người tranh cãi không ngừng về việc bán hay giữ lại nhà máy. Ông nội, bà nội cậu, cũng như bao người khác, ngày nào cũng bàn bạc đến tối muộn.

Thời tiết oi bức, cậu nhóc nhỏ tuổi khi đó không thể ngủ nổi, bèn lặng lẽ cầm cần câu chạy ra bờ sông.

Bến tàu này vốn chẳng có gì đáng sợ. Từ nhỏ cậu đã lớn lên ở đây, dòng nước ấy từng ôm lấy cậu khi suýt c.h.ế.t đuối, còn những ánh đèn thôn xóm phía xa luôn khiến lòng cậu an tâm. Nhưng đêm đó, mọi thứ lại khác lạ.

Cả vùng nước yên ắng đến rợn người.

Cậu ngồi câu rất lâu mà không bắt được con cá nào. Gió đêm thổi qua mang theo mùi tanh nồng kỳ lạ, càng lúc càng đậm, khiến lòng cậu bất an.

Cảm giác có gì đó không đúng.

Cậu vội vàng thu cần câu, muốn chạy về nhà. Nhưng bước chân càng nhanh, nỗi hoảng sợ trong lòng càng lớn.

Rồi khi về đến thôn…

Thi thể, khắp nơi đều là thi thể.

Máu nhuộm đỏ mặt đất, ánh đèn le lói soi rọi những khuôn mặt quen thuộc giờ đã lạnh lẽo. Ông nội, bà nội, bác cả, trưởng thôn… từng người một, tất cả đều đã chết.

Không còn tiếng người. Không còn hơi thở của sự sống. Chỉ còn lại một cậu bé đứng giữa cơn ác mộng, đôi mắt mở to tuyệt vọng.

Cậu ta gào lên, thét chói tai đến mức dường như xé nát cả bầu trời đêm.

Và chính lúc đó, một thứ gì đó nghe thấy tiếng hét của cậu.

Một đám màu đen u ám tràn vào tầm mắt. Rồi bóng tối ập đến.

Lần tiếp theo khi mở mắt, cậu ta vẫn đang trên đường đi câu cá.

Sau lưng, ánh đèn trong thôn vẫn sáng rực. Ông nội, bà nội vẫn đợi cậu về ăn cơm.

Cậu ta bật cười, vui vẻ tiếp tục bước đến bờ sông.

Hết ngày này đến ngày khác.

Hết năm này qua năm khác.

Mỗi ngày đều giống hệt nhau.

Loading...