Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 386
Cập nhật lúc: 2025-03-26 14:52:35
Lượt xem: 41
Văn Nhân cẩn thận ngẩng đầu lên.
Từ nãy đến giờ, cô ta vẫn luôn co rúc trong góc, không dám hó hé nửa lời. Cánh cửa đã đóng chặt, bà lão kia cũng đã rời đi, chỉ còn lại một mình cô ta với Lê Kiến Mộc.
Người trước mặt thoạt nhìn có vẻ... không đáng sợ lắm.
Suy nghĩ một hồi, Văn Nhân lấy hết dũng khí mở miệng:
"Ờm... cô..."
Lê Kiến Mộc liếc cô ta một cái.
Ánh mắt ấy khiến Văn Nhân lập tức ôm chặt lấy người mình, cả cơ thể gần như dính sát vào bức tường phía sau.
Nhưng điều kỳ lạ là—dù đã co rúm đến thế, linh hồn của cô ta vẫn không hề tách khỏi cơ thể.
Lê Kiến Mộc nhìn cảnh tượng ấy, trong mắt lóe lên chút hứng thú.
Cô ngồi xổm xuống, nghiêng đầu quan sát, chậm rãi hỏi:
"Cô c.h.ế.t khi nào vậy?"
Cơ thể Văn Nhân cứng đờ, khóe miệng giật giật, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Cô... cô đang nói gì thế? Tôi sống rất tốt mà."
Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm vào cô ta, không nói gì.
Văn Nhân nuốt nước bọt, suýt nữa thì cắn phải lưỡi mình.
Người trước mặt là đại lão có thể đánh chạy tà ám, làm sao có thể không nhìn thấu cô ta có phải là Văn Nhân thật hay không?
Sau một lúc do dự, cô ta đành cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Bốn tháng."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Lê Kiến Mộc nhướng mày.
"Mới bốn tháng mà có thể bám vào người khác? Lại không có dấu vết tu luyện gì?"
Văn Nhân ngẩn người, vô thức hỏi lại:
"Ồ, hóa ra không phải tất cả quỷ đều có thể làm được sao?"
Lê Kiến Mộc: "..."
"Bình thường, quỷ hồn sau khi qua đời bốn tháng, nếu không tu luyện hoặc cắn nuốt linh hồn khác, thì không thể bám vào cơ thể người sống lâu như vậy. Phần lớn đều rất yếu ớt."
Cô dừng một chút, ánh mắt sắc bén hơn:
"Thế cô làm cách nào?"
Văn Nhân nhún vai, vẻ mặt vô tội:
"Tôi cũng không biết. Ban đầu tôi chỉ muốn đi theo anh trai, bảo vệ anh ấy, yêu thương anh ấy. Nhưng mà anh ấy không nhìn thấy tôi, lại còn thích cái con Văn Nhân kia!"
Nhắc đến cái tên đó, sắc mặt cô ta vặn vẹo vì ghen tị.
"Người phụ nữ đó cả ngày làm ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng thực chất là một con điếm thối! Treo anh trai tôi lửng lơ, lúc gần lúc xa, khiến anh ấy lúc nào cũng mơ hồ chẳng rõ ràng gì cả! Nhưng anh trai tôi quá đơn thuần, không nhìn ra được mấy chiêu trò rẻ tiền ấy!
Còn cái gã trợ lý của ả nữa! Kiêu ngạo, ương ngạnh, lúc nào cũng ra vẻ! Sau lưng còn dám nói anh trai tôi là kẻ ngu xuẩn chỉ biết tiêu tiền! Thật khiến tôi tức c.h.ế.t mà!
Tôi nhịn không nổi nữa, nên muốn dạy bọn họ một bài học!"
Giọng nói càng lúc càng căm phẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/386.html.]
"Buổi tối hôm đó, chỉ có cô ta và trợ lý trong phòng. Tôi vốn định bám vào người trợ lý, để điều khiển hắn đánh cho cô ta một trận ra trò! Như vậy, cô ta vừa bị đánh, chắc chắn cũng sẽ sa thải trợ lý. Tôi đã tính toán xong xuôi hết rồi!
Nhưng mà... không biết chuyện gì xảy ra, tôi lại bám nhầm lên người Văn Nhân.
Sau đó..."
Văn Nhân dừng lại một chút, sắc mặt trở nên quái dị.
Ban đầu, cô ta còn nghĩ mình chỉ là chưa quen, nên mới bám nhầm. Nhưng sau đó, cô ta dần nhận ra—có vẻ như bản thân không cần phải rời đi nữa.
Cô ta dùng cơ thể của Văn Nhân để trút giận, đánh mắng trợ lý một trận, còn đuổi hắn ra ngoài.
Tâm trạng cô ta thoải mái hơn hẳn.
Nhưng đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.
Là Lê Vấn Bắc.
Người đàn ông mà cô ta ngày nhớ đêm mong.
Cô ta mở cửa, chẳng chút do dự mà lao vào ôm chầm lấy anh.
Cơ thể Lê Vấn Bắc cứng đờ, rõ ràng là bất ngờ trước hành động đó. Nhưng anh vẫn nhẹ giọng an ủi cô ta, gương mặt tràn đầy lo lắng.
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt đầy quan tâm...
Đây là sự dịu dàng mà một fan cuồng như cô ta chưa bao giờ có được.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô ta đã ra quyết định.
Cô ta sẽ không rời khỏi cơ thể này.
Cô ta sẽ trở thành Văn Nhân.
Cô ta sẽ hẹn hò với Lê Vấn Bắc!
"Từ hôm đó, tôi vẫn luôn ở đây. Không hề xảy ra vấn đề gì cả."
Dứt lời, cô ta liếc nhìn Lê Kiến Mộc đầy lo lắng:
"Cô là Huyền Sư đúng không? Cô muốn đuổi tôi đi à? Nhưng tôi thật sự rất yêu rất yêu anh trai! Cô có thể mở một mắt nhắm một mắt không?
Văn Nhân không phải người tốt, nhưng tôi có thể làm người tốt! Một người tốt yêu thương anh trai hết lòng!"
Lê Kiến Mộc lẳng lặng nhìn cô ta, không nói gì.
Sau đó, cô xoay người, nhẹ nhàng nâng tay trái lên.
Một luồng sáng trắng xuất hiện, tràn ra bao phủ khắp căn phòng.
Chỉ trong nháy mắt, không gian xung quanh như bị lột đi lớp vỏ ngụy trang.
Những bức tường, đồ vật, tranh ảnh… tất cả đều biến mất.
Thay vào đó—
Một nhà vệ sinh nhỏ hẹp hiện ra trước mắt.
Lê Kiến Mộc: "..."
Thời buổi này, đến tà tu cũng chẳng có chút phong thái nào nữa.
Cô im lặng quay người bước ra ngoài.
Phía sau, "Văn Nhân" cũng không biết nói gì cho phải.