Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 371

Cập nhật lúc: 2025-03-26 14:25:38
Lượt xem: 55

Sau khi dứt lời, cô bé như một viên đạn pháo nhỏ lao thẳng về phía cánh cửa.

“Rầm!” Một âm thanh vang dội phát ra khi cơ thể cô bé va vào cửa. Nhưng thay vì bật mở, cánh cửa lại tỏa ra một luồng ánh sáng dày đặc, mạnh mẽ đẩy cô bé văng ngược trở lại.

Lần này, cô bé chật vật bò dậy, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm âm trầm, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh. Cô bé nghiến răng nhe nanh, trong yết hầu vang lên từng tràng âm thanh trầm thấp như tiếng thú dữ gầm gừ.

Cùng lúc đó, phía thang máy vang lên tiếng động.

Cô bé khựng lại, khứu giác nhạy bén như linh cẩu đánh hơi thấy mùi thịt tươi. Đôi mắt tối tăm chợt sáng lên vẻ tham lam, cô bé đột ngột quay đầu nhìn về phía người vừa bước ra từ cửa thang máy.

Còn chưa kịp nhào tới, cơ thể nhỏ bé của cô bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không trung. Một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cổ áo sau lưng, dễ dàng nâng cô bé lên như xách một con mèo nhỏ.

"A…!" Cô bé giãy giụa kịch liệt, giương nanh múa vuốt, nhưng đôi tay ngắn ngủn làm cách nào cũng không thể chạm tới người đang giữ mình.

Không chỉ vậy, cô bé còn cảm nhận được một thứ sức mạnh kỳ lạ đang bao trùm lấy cơ thể. Âm khí trong người cô đang dần tan biến, sức mạnh nuôi dưỡng cũng như bị rút cạn.

Lê Kiến Mộc nheo mắt, nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ trong tay mình.

Cô bé này thành hình chưa bao lâu, nhưng sát khí trên người lại cực kỳ nồng đậm. Hiển nhiên, kẻ tạo ra cô bé đã bỏ không ít công sức, thậm chí có thể là dùng chính m.á.u thịt của bản thân để nuôi nấng.

Lê Kiến Mộc lạnh nhạt lên tiếng:

“Máu thịt người thân nhất… Thật đúng là hào phóng.”

"Buông tôi ra! Cô buông tôi ra ngay!" Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, gào thét dữ tợn.

Nhưng Lê Kiến Mộc không có ý định thả ra. Đầu ngón tay cô khẽ động, một dải lụa ánh sáng mỏng manh xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt cô bé, khiến mọi động tác giãy giụa đều trở nên vô ích.

Sau đó, cô kéo một đầu dải lụa, đẩy cửa phòng mà khi nãy cô bé dù có lao vào thế nào cũng không thể phá vỡ.

Trong phòng, Tiêu Thành và Tiêu Tề lập tức đứng dậy khi nhìn thấy Lê Kiến Mộc bước vào.

Chỉ có Tiểu Khâu là không nhìn cô, mà chăm chú quan sát vật nhỏ bị kéo theo bên cạnh.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cậu bé mở to mắt, lẩm bẩm:

“Em gái nhỏ…”

Tôn Đan Đan ngạc nhiên quay sang:

“Em gái nhỏ gì cơ?”

Tiểu Khâu chỉ xuống đất, nơi cô bé bị trói chặt:

“Chính là em gái nhỏ hôm trước đẩy bà cụ ngã. Chị Lê đã kéo được cô bé tới đây!”

Tôn Đan Đan lập tức sởn cả gai ốc.

Những người khác cũng giật mình nhìn về phía Lê Kiến Mộc, nhưng lại không thấy gì. Tuy nhiên, không ai nghi ngờ lời của cô. Họ biết rõ năng lực của Lê Kiến Mộc, và sự hiện diện của một sinh vật vô hình ngay trong căn phòng này càng khiến bầu không khí thêm phần áp lực.

Tiêu Thành tò mò lên tiếng:

“Chuyện đó… có thể, có thể cho tôi nhìn thấy một chút không?”

Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn anh ta, sau đó đảo mắt qua những người còn lại—Tiêu Tề, Lý Muội, Tôn Đan Đan, ai nấy cũng đều tràn đầy tò mò.

Cô dửng dưng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/371.html.]

"Nhắm mắt."

Không ai phản đối, tất cả lập tức nghe lời.

Chỉ trong chớp mắt, một luồng khí nhẹ nhàng lướt qua mí mắt họ. Đến khi Lê Kiến Mộc ra lệnh:

“Mở mắt.”

Cảnh tượng trước mặt vẫn là căn chung cư quen thuộc, nhưng lần này, tất cả bọn họ đều có thể nhìn thấy cô bé.

Một đứa trẻ khoảng tầm tuổi Tiểu Khâu, mặc chiếc váy hoa xinh xắn. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt âm trầm, miệng không ngừng nhe răng trợn mắt như một con thú nhỏ gầm gừ đe dọa.

Nhìn thấy hình dạng thật của cô bé, mọi người đều không khỏi rùng mình.

Bản năng khiến họ sợ hãi, nhưng khi nhìn sang Lê Kiến Mộc—vẻ mặt cô vẫn thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang nhìn một món đồ vật không đáng bận tâm—mọi người lại cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Lê Kiến Mộc lên tiếng:

“Lấy hết thông tin vụ án ra đi.”

Tiêu Tề vội vàng gật đầu, lấy xấp tài liệu liên quan ra đặt lên bàn.

Lê Kiến Mộc ngồi xuống sofa, một tay vẫn túm lấy dải lụa trắng.

Bất ngờ, Hoan Hoan há to miệng hét lên một tiếng chói tai. Âm thanh bén nhọn xuyên thẳng vào tai người nghe, sắc đến mức khiến đầu óc mọi người đều ong ong, một cơn choáng váng ập tới.

Lê Kiến Mộc cau mày.

Không một lời dư thừa, cô mạnh tay kéo dải lụa.

"A—!" Cô bé thét lên đau đớn, tiếng la hét lập tức chuyển thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn lại.

Lê Kiến Mộc lạnh nhạt nói:

“Được rồi, bây giờ hãy xem những vụ án có liên quan đến Chung Thần trước đi.”

Chiều nay, sau khi Tiêu Tề và Tiêu Thành trở về kiểm tra hồ sơ, họ mới phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc.

Tuy rằng hiện tại không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Chung Thần đang mưu đồ gì với Tiểu Khâu, nhưng trong tiềm thức, cả hai đều tin vào lời Tôn Đan Đan.

Chẳng qua… không có chứng cứ!

Nhưng khi đào sâu điều tra về Chung Thần, họ mới nhận ra rằng, anh ta đã từng xuất hiện trong rất nhiều vụ án từng được báo cảnh sát.

Nhưng lần nào cũng vậy—không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào để buộc tội. Cuối cùng, mọi vụ án đều bị khép lại trong bế tắc.

Khi xâu chuỗi lại, họ phát hiện tổng cộng có sáu vụ việc đáng ngờ, trong đó có đến bốn vụ liên quan trực tiếp đến mạng người.

Thế nhưng, trong mỗi lời khai, Chung Thần đều đứng ngoài vụ việc một cách hoàn hảo, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Lê Kiến Mộc kéo nhẹ dải lụa, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo uy lực không thể kháng cự:

"Nghe lời, phối hợp trả lời cảnh sát. Nếu ngoan ngoãn, tôi có thể xem xét khoan hồng cho em."

Hoan Hoan cắn răng, ánh mắt tràn đầy hung ác, gằn từng chữ một:

“Đừng có mơ! Hoan Hoan sẽ không phản bội cha!”

Loading...