Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 340

Cập nhật lúc: 2025-03-24 10:16:32
Lượt xem: 59

Gõ cửa một lát, cửa nhà được mở ra từ bên trong.

Một người phụ nữ trang điểm tinh tế, tóc hơi xoăn, mặc váy ôm sát người bước ra.

Vừa nhìn thấy Trương Văn Tĩnh, bà ta cười niềm nở:

"Văn Tĩnh, cháu xuống đón cậu Vạn à? Người đâu?"

Trương Văn Tĩnh thản nhiên đáp:

"Anh ta còn chưa đến. Đây là bạn học của cháu, tình cờ ghé chơi, nên cháu dẫn lên đây luôn. Mợ, chúng ta vào nhà trước đi."

Tạ Đình hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười gượng gạo:

"Vậy à? Được rồi, vào đi."

Nói rồi, bà ta xoay người định bước vào trong.

Nhưng ngay khi mới đi một bước, bà ta bỗng cứng đờ cả người, mắt trợn to, miệng hé ra như muốn hét lên nhưng không phát ra được âm thanh nào.

"Mợ, mợ sao thế?" Trương Văn Tĩnh ngạc nhiên, định tiến lên thì thấy Lê Kiến Mộc bất ngờ đẩy Tạ Đình sang một bên rồi lao thẳng vào nhà.

Bên trong, một cái bóng đen chớp nhoáng lướt qua giữa không gian.

Trương Văn Tĩnh hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy mợ mình, nhưng ánh mắt thì không thể rời khỏi cảnh tượng trước mắt.

Dưới ánh đèn vàng vọt, bóng đen kia lao vun vút, trông như một cái bóng mơ hồ quái dị, khiến mọi người trong phòng sợ đến nỗi không ai dám nhúc nhích.

Lê Kiến Mộc nhanh chóng đuổi theo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bóng đen.

Nhưng tốc độ của nó quá nhanh!

Thân hình nhỏ bé kia lại chính là lợi thế của nó, trong khi Lê Kiến Mộc bị hạn chế bởi không gian chật hẹp trong nhà.

 Lê Kiến Mộc chau mày, bực bội nhìn chằm chằm bóng đen đang nhảy loạn trong phòng. Cô hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên sự nghiêm túc, rồi nhanh chóng giơ tay kết ấn, lập tức bố trí một kết giới bao trùm cả căn phòng.

Bóng đen vốn đang di chuyển tự do bỗng bị giới hạn trong phạm vi kết giới. Nó quăng quật tứ phía, nhưng dù cố gắng đến đâu cũng không thể thoát ra ngoài.

Kết giới càng lúc càng thu nhỏ, bóp nghẹt không gian của bóng đen.

"Chít!"

Bóng đen va mạnh vào rào chắn vô hình, giống như một quả bóng cao su bị ném vào tường rồi dội ngược trở lại. Một âm thanh chói tai vang lên khiến cha mẹ Trương Văn Tĩnh giật mình bịt chặt tai.

Lê Kiến Mộc không nóng vội đuổi theo nó, chỉ lạnh lùng giơ tay tạo ra một cái lưới vàng óng ánh.

"Đi!"

Cô hô một tiếng, chiếc lưới lập tức lao tới.

Bóng đen dường như nhận ra nguy hiểm, vội vã nhảy chồm lên người mẹ Trương Văn Tĩnh, có ý định bám vào cơ thể bà để trốn thoát.

Nhưng một tia sáng vàng lóe lên, đánh thẳng vào nó, khiến nó thét lên đau đớn rồi bị b.ắ.n ngược về vách kết giới lần nữa.

Lần này, chiếc lưới vàng không chần chừ mà phủ trọn lấy nó, buộc chặt lại.

"Ọp ọp..."

Một âm thanh quái dị vang lên.

Khi Lê Kiến Mộc thu hồi kết giới, âm khí dày đặc từ trong lưới bốc lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/340.html.]

Ở giữa tấm lưới là một con cóc ghẻ đen xì, xấu xí đến đáng sợ.

Cha Trương rùng mình, lắp bắp hỏi: "Cái... cái thứ này là gì vậy?"

Trương Văn Tĩnh cũng run rẩy, khó khăn đáp: "Nhảy ra từ trên người mợ..."

Lời vừa dứt, cả phòng lập tức chìm vào im lặng đáng sợ.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tạ Đình – người mợ đang nằm im lìm trên ghế.

Trương Văn Tĩnh cúi đầu nhìn bà, rồi đột ngột hét lên thất thanh, hoảng loạn lùi lại đến mức ngã ngồi xuống đất.

Trong lòng cô ấy, nào còn là một con người?

Rõ ràng là một t.h.i t.h.ể đã c.h.ế.t từ lâu!

Gương mặt bà ta tái nhợt, thâm tím, trên da bắt đầu xuất hiện những đốm hoại tử. Khung cảnh kinh hoàng đến cực điểm.

Lê Kiến Mộc khẽ thở dài.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Đình, cô đã cảm giác có điều bất thường. Tướng mạo của bà ta lộ rõ dấu hiệu của một người đã đột tử, nhưng lúc đó cô còn chưa kịp cảm nhận âm khí quanh người bà thì con cóc ghê tởm này đã tự động nhảy ra ngoài.

Không chần chừ thêm, Lê Kiến Mộc lấy điện thoại ra, bấm số gọi:

"Cảnh sát Tiêu, lại làm phiền anh rồi."

Không lâu sau, đội đặc sự đến hiện trường.

Người tới không phải Tiêu Tề, mà là Yến Đông Nhạc.

Anh mặc trang phục thoải mái, đi cùng Thời Phong, Đâu Đâu và hai nhân viên khác của cục đặc sự.

Vừa nhìn thấy Lê Kiến Mộc, Đâu Đâu đã vẫy tay vui vẻ: "Hi, Lê đại sư! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Lê Kiến Mộc gật đầu chào: "Chào anh."

Cô vừa dứt lời, một bóng nhỏ trên vai Đâu Đâu bỗng cử động.

Lê Kiến Mộc nghiêng đầu, bắt gặp một tiểu quỷ lơ mơ sắp ngủ, đang tựa vào vai Đâu Đâu.

Nhận ra ánh mắt của cô, tiểu quỷ lập tức vui vẻ, kéo mạnh hoa tai của Đâu Đâu một cái.

"Ai da!" Đâu Đâu suýt nữa kêu lên, vội đưa tay ôm lấy tai mình.

Bỏ qua cảnh tượng này, Yến Đông Nhạc bước đến, nhẹ giọng nói:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Đi nào, nói chuyện một chút."

Lê Kiến Mộc gật đầu, theo anh đi đến chỗ cầu thang.

Yến Đông Nhạc nghiêng đầu hỏi: "Con cóc kia đâu?"

Lê Kiến Mộc hơi sững sờ: "Anh biết nó à?"

Yến Đông Nhạc gật đầu, giải thích:

"Thi minh thiềm thừ. Đây là một loại quỷ vật đặc biệt. Những linh thể hoặc tà vật không có thực thể trên thế gian, nếu không thể mạnh đến mức tự huyễn hóa ra bản thể, hoặc bản thể đã bị tiêu hủy, sẽ lựa chọn ký sinh trên thiềm thừ – loài vật sinh trưởng ở nơi cực âm. Điều này giúp chúng trốn tránh sự kiểm soát của âm sai và tăng thêm tu vi."

Lê Kiến Mộc híp mắt, suy nghĩ về thông tin này.

Yến Đông Nhạc tiếp tục:

"Chúng có thể kiểm soát cơ thể của người bị ký sinh mà không để lộ dấu vết. Chúng thường dụ dỗ con người bằng cách hứa hẹn mang đến lợi ích, nhưng thực tế, khi đã dung nhập vào cơ thể, chúng sẽ dần dần cắn nuốt linh hồn và ý thức của người đó. Đến khi người bị ký sinh c.h.ế.t đi, linh hồn họ cũng bị xóa sổ hoàn toàn."

Loading...