"Cô..." Mộ Phạn Nhan Bạch, mở miệng, nhưng tay cử động, giọng run rẩy, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm thường ngày biến mất.
"Mộ thiếu gia, đang gì ?" Một cảnh sát bên cạnh nghi hoặc hỏi. Anh bao giờ thấy Mộ Phạn do dự như . Mộ Phạn luôn xuất sắc, nghiêm khắc, luôn tự kiềm chế bản , và cũng nghiêm khắc với khác. Vụ án Anh Túc Hoa, Mộ Phạn quan tâm và phụ trách, nhưng hiểu , bỗng nhiên dừng điều tra, từ bỏ. Bây giờ, thấy vụ án kết quả, lẽ vui mừng mới đúng.
"Hừ..." Chưa đợi Mộ Phạn trả lời, bố đẩy cửa bước . Ông Mộ Phạn, trong mắt chút thất vọng, như thể ông nhận lý do khiến Mộ Phạn đổi. Ông ngờ con trai ưu tú của một tên tội phạm g.i.ế.c ảnh hưởng.
"Tiểu Phạn, bố thất vọng về con. Bố cứ tưởng con sẽ nhớ lời bố . Diêm sống cùng cô lâu như , chắc chắn cũng tình cảm. Ông còn thể phối hợp với chúng , đại nghĩa diệt , đưa bằng chứng, giăng bẫy, để chúng bắt cô , đòi công bằng cho những nạn nhân ." Bố Mộ Phạn lắc đầu, những bình thủy tinh bàn, bên trong là những nhãn cầu còn tươi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, thể tưởng tượng lúc còn sống họ chịu đựng những gì.
"Chúng thể để cảm xúc chi phối lý trí, con hiểu ?" Bố Mộ Phạn đặt một chiếc còng tay tay Mộ Phạn.
"Dù lý do là gì, thì cô cũng sai. Tiểu Phạn, con hãy suy nghĩ kỹ, mạng sống của những đó, của những dân tin tưởng chúng , bộ quân phục chỉ để mặc cho , chúng bảo vệ họ, phụ lòng tin tưởng của họ."
"..." Mộ Phạn cầm chiếc còng tay, Nhan Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1475.html.]
Nhan Bạch trông ngoan ngoãn. Cảnh tượng thật kì lạ. Chưa từng ai thấy cảnh bắt giữ nào như , tên tội phạm hung ác ngoan ngoãn để bắt, còn bắt giữ do dự.
"Xin ." Mộ Phạn , nắm lấy tay Nhan Bạch, đeo còng tay cô. Anh giải thích, với cô rằng hôm nay do sắp đặt, tất cả những chuyện ... ...
Mộ Phạn áp giải Nhan Bạch rời . Bằng chứng bàn quá rõ ràng, cần nghi ngờ gì nữa. Vụ án treo bấy lâu nay cuối cùng cũng phá.
"144, xem... tương lai vui ?" Nhan Bạch trong xe cảnh sát, hai bên là cảnh sát vũ trang, trong xe như một chiếc lồng sắt, ngăn cản khả năng trốn thoát. Tay cô còng, xích thành xe. Trong xe gần như thấy gì bên ngoài, chỉ một khe hở nhỏ, thể thấy phong cảnh bên ngoài lướt qua, và nhà Diêm Lễ ngày càng xa.
"Ký chủ đại nhân, ... gì?" 144 thấy ký chủ của quá bình tĩnh, từ đầu đến cuối, nó đều thấy kì lạ, như thể bắt là cô, như thể cô quan tâm đến mạng sống của .
"Ký chủ đại nhân, chúng chạy trốn ! Người thể mà! sẽ giúp !" 144 .
"144, nhớ Mặc Mặc..." Nhan Bạch nhắm mắt , như thể mệt mỏi.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."