Gần như ngay lập tức, nguyên chủ "Nhan Bạch" cảm thấy sợ hãi. Cô im, mặt mày tái nhợt, những quanh bàn, cảm xúc đầu tiên là lùi bước và sợ hãi. Cô cúi đầu, thở dồn dập, mắt xuống, trông lúng túng, miễn cưỡng bước đến bàn tiệc.
"Nhan Bạch, nhớ chúng tớ ?"
"Lại đây cạnh bọn tớ . Đã lâu gặp, thấy bình an thật ."
"Cậu còn nhớ chuyện chúng trải qua ? Nhớ hồi đó ở nông thôn, cả lớp kẹt ở đó, thích, ai cũng sợ hãi. Nếu , chuyện gì sẽ xảy nữa."
" , còn cả kì thi nữa, cả đám học sinh cá biệt chúng bỗng nhiên chăm chỉ học hành, ai cũng ngạc nhiên. Lúc đó cũng là ."
Mọi đều bày tỏ sự hoài niệm. Giờ đây, ai cũng đại học, từ những đứa trẻ ngây ngô ngày nào giờ trưởng thành. Tất cả như sắp đặt bởi phận. Nhan Bạch đổi quỹ đạo cuộc đời của họ. Họ hoài niệm về những chuyện qua, hoài niệm về con gái trong kí ức. Lúc Nhan Bạch gặp chuyện, họ đều đến thăm, nhưng Quý Bạch Mặc cho ai đến gần, nên họ đành bỏ cuộc.
Nguyên chủ "Nhan Bạch" cạnh Quý Như Ngọc, cô yên, như thể ghế gì đó đang chọc cô. Ánh mắt cô đảo qua khuôn mặt từng , sự quan tâm và hoài niệm của họ về quá khứ, cô ứng phó , vì cô hề tham gia những chuyện đó, cũng kí ức gì về chúng. Cô chỉ thể gật đầu, mỉm gượng gạo, :
"Ừ, hoài niệm."
Quý Như Ngọc thấy phản ứng của nguyên chủ "Nhan Bạch", sắc mặt càng thêm kì lạ. Từ sáng đến giờ cảm thấy gì đó , nhưng rõ là gì. Giờ thì nhận , đó là biểu cảm khuôn mặt cô. Trước đây, cảm nhận sự tươi sáng, ấm áp và đáng yêu từ Nhan Bạch, còn bây giờ, tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng toát vẻ sợ hãi, tự ti, khép kín, cẩn trọng, như thể ăn sâu trong xương tủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1303.html.]
Điều bất thường.
Quý Như Ngọc sang Mộc Vân Nhân. Là con gái, từng tiếp xúc với Nhan Bạch, trực giác của Mộc Vân Nhân nhạy bén.
"Bạch Bạch, là tớ tưởng tượng thôi ? Sao tớ cảm thấy, đang sợ chúng tớ?" Một bạn nữ lên tiếng, giọng dè dặt, sợ cô gái mặt sẽ nghĩ nhiều, nhưng lẽ vì nhịn , nên cô mới hỏi.
" , tớ cũng thấy thế. Cậu ? Cậu cứ như đang phụ họa bọn tớ. Có vì bốn năm qua, thấy xa lạ với bọn tớ ?" Một bạn nam khác cũng .
"Tớ chỉ là mệt thôi, xin ." Nguyên chủ "Nhan Bạch" im, , vẻ mặt chút lo lắng. Cô bất an , .
Nghe cô , cũng dịu , tuy vẫn thấy lạ, nhưng nỡ hỏi thêm.
Chắc là do cô mệt mỏi và lâu ngày gặp.
Quý Như Ngọc nhạy bén hơn những khác. Anh rót cho một ly rượu, dậy, với nguyên chủ "Nhan Bạch":
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."