Trong căn phòng tối om, gần như ánh sáng. Rèm cửa kéo kín, tạo cảm giác ngột ngạt. Giọng của khàn đặc, khó , như thể dây thanh quản tổn thương do lạm dụng quá nhiều.
"Tiền chuyển cho , thể ." Người đàn ông bên cạnh ghế sofa với đàn ông mặc kín mít. Người gì, lập tức rời .
Căn phòng chìm im lặng kì lạ. Người đàn ông bên cạnh ghế sofa như phát điên, xổm xuống, đặt tay lên mặt Nhan Bạch, cảm nhận làn da mềm mại, ấm áp bàn tay . Ngón tay vuốt ve môi Nhan Bạch, như vẽ một nụ , một nụ gợi nhớ về những kỉ niệm đẽ trong quá khứ.
"Ha ha..." Người đàn ông , giọng quái dị. Nếu thứ ba ở đây, chắc chắn sẽ thấy giống như tiếng ma . Hốc mắt trống rỗng, mí mắt trũng sâu. Tròng mắt móc . Anh trông tiều tụy, nhưng mơ hồ thể nhận là một đàn ông trai. Anh nhếch môi, giọng khàn đặc:
"Anh em."
"Anh bắt cóc em về đây. Không, em vốn thuộc về . Là bọn họ cướp em khỏi tay !"
"Bạch Bạch, đối xử với em như , tại em bỏ ?"
"Anh là Thế Lương của em." Người đàn ông xổm bên cạnh ghế sofa ai khác, chính là Nhan Thế Lương. Nhà họ Nhan giờ còn nữa, nhưng Nhan Thế Lương vẫn sống, sống trong đau khổ với đôi mắt móc . Mấy năm nay, ít nghĩ đến việc phát điên cho , nhưng Quý Bạch Mặc cho phép. Anh sống trong dằn vặt, đau khổ từng ngày.
Năm năm tra tấn, giọng của hỏng, còn chút êm dịu nào nữa, chỉ còn giọng khàn đặc, khó . Nhan Thế Lương chằm chằm Nhan Bạch ghế sofa bằng đôi hốc mắt trống rỗng, đưa tay mò mẫm, chạm tóc cô, vụng về tết tóc cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1281.html.]
"Anh hiểu cảm giác của em. Anh báo ứng ."
"Bạch Bạch, em trả thù đủ . Anh ..." Nhan Thế Lương đến đây, , đầy vẻ tự tin, như vẫn là trai dịu dàng ngày nào. Anh nhỏ giọng :
"Em vẫn luôn yêu Thế Lương, đúng ? Em chỉ trả thù , nên mới ở bên , ha ha, hiểu mà. Giờ Cấm Nguyệt cũng c.h.ế.t , em cũng nên nguôi giận chứ? Tất cả đều là của ."
Nhan Thế Lương lẩm bẩm, giọng đầy chắc chắn, chắc chắn về những điều tin tưởng.
Mấy năm nay, luôn mơ thấy cùng một giấc mơ. Trong mơ là đầu tiên gặp Nhan Bạch. Trong mơ, Nhan Bạch dụi mắt bước khỏi phòng, ngọt ngào với .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
—— Chào buổi sáng, Thế Lương.
Cái cách xưng hô đó, bao lâu thấy? Nhan Thế Lương che hai hốc mắt trống rỗng, theo thời gian, gần như nhớ rõ khuôn mặt Nhan Bạch, nhớ rõ thế giới bên ngoài như thế nào nữa.
"Bạch Bạch, là Thế Lương của em."