Trong văn phòng hỗn loạn, giáo sư Lâm kêu la t.h.ả.m thiết, ngã mặt đất, quan tâm đến cơn đau, nhặt quần áo đất lên che , nữ y tá thấy cảnh tượng , hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, thể tin nổi giáo sư Lâm cởi bỏ quần áo, biến thành cầm thú, trong mắt cô là sự kinh hãi và... trốn tránh.
Không, của cô , cô gì cả, giáo sư Lâm chỉ với cô , tìm Diệp Minh chuyện thôi mà, cô gì chứ, giáo sư Lâm cũng lừa cô , tất cả những chuyện do cô gây , cô hề hãm hại Diệp Minh.
Nữ y tá lắc đầu, bò dậy khỏi mặt đất, Diệp Minh đang mặt đất với ánh mắt đờ đẫn, như một khúc gỗ, cô loạng choạng bước ngoài.
Diệp Minh chằm chằm lên trần nhà, cô như đang ở một thế giới khác, thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, trong lòng là sự tê liệt và tuyệt vọng, những lời của khác trong thời gian cứ văng vẳng bên tai cô , như những lời chế giễu đ.â.m tim cô , nhắc nhở cô hết đến khác, quá khứ của cô nhơ nhuốc và ghê tởm đến mức nào.
Nhắc nhở cô , một kẻ dơ bẩn như , nên tồn tại.
Tồn tại như thể là một loại tội .
Ánh mắt đờ đẫn của Diệp Minh dừng ở cửa sổ, bên ngoài cửa sổ sáng, ánh sáng chói mắt, như thể thể xua tan tất cả, Diệp Minh loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất, cô về phía cửa sổ, như một con rối điều khiển, một bước, hai bước.
Đã từng , thực vật là những mà linh hồn rời khỏi thể xác, Bạch Bạch đang ở một góc nào đó thế giới , hoặc đang đợi cô ở thiên đường , trong mắt Diệp Minh tràn đầy mệt mỏi, khi nghĩ đến Nhan Bạch, đôi mắt vô hồn đó mới chút ánh sáng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá... Chỉ cần nhảy xuống từ đây là giải thoát.
Có lẽ khi mở mắt , Bạch Bạch sẽ xuất hiện mặt cô , mỉm với cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1248.html.]
"Xoảng..." Cửa sổ Diệp Minh đẩy , gió bên ngoài thổi , tóc Diệp Minh rối bù, cô nhắm mắt , hai tay bám hai bên cửa sổ, nghiêng về phía , rõ ràng là nhảy xuống.
Đây là tầng 14, nếu ngã từ đây xuống, hậu quả sẽ như thế nào, cần cũng .
"Chị Diệp Minh." Đột nhiên một đôi tay ôm lấy eo Diệp Minh, giọng của chủ nhân đôi tay mềm mại và êm tai, Diệp Minh thể tin , cô mở mắt , tay bám chặt cửa sổ, dám đầu , sợ rằng đây chỉ là ảo giác của , ảo giác của một sắp c.h.ế.t.
"Chị Diệp Minh." Nhan Bạch gọi, như thể hiểu tại Diệp Minh để ý đến , cô đất, vịn Diệp Minh để vững, đồng thời cũng ngăn cản cơ thể Diệp Minh ngã về phía .
Nghe thấy giọng phía , Diệp Minh cuối cùng cũng chắc chắn rằng đây là ảo giác, cô cẩn thận đầu , thấy khuôn mặt quen thuộc đó, bốn năm nay, ai cũng đổi ít nhiều, nhưng chỉ cô , ngủ bốn năm, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, đôi mắt long lanh trong sáng, nụ ngọt ngào, giọng càng ngọt ngào hơn.
"Em tóm chị ." Nhan Bạch với Diệp Minh.
Quý Bạch Mặc lưng Nhan Bạch, đề phòng cô vững mà ngã.
"Bạch Bạch..." Đôi mắt đờ đẫn và vô hồn của Diệp Minh cuối cùng cũng khôi phục , đó là nước mắt, cô thụp xuống, như thể vô cùng ấm ức và sợ hãi, ôm chầm lấy Nhan Bạch, giọng nghẹn ngào, tất cả những căng thẳng chất chứa trong lòng, đến khi gặp Nhan Bạch, mới giải tỏa .