Mộc Vân Nhân nhận thấy điều gì bất thường trong giọng của Nhan Bạch, cũng tiếp tục đề cập đến chuyện lúc nãy. Anh chuyển hướng câu chuyện sang những chủ đề phiếm đàm khác, cùng Nhan Bạch g.i.ế.c thời gian qua giờ chơi.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông tan học vang lên báo hiệu giờ ăn trưa. Một bóng dáng xuất hiện cửa lớp 7/3 — chính là Nhan Ngọc Kiều. Cô đó, ánh mắt quét một vòng qua cả lớp, cuối cùng dừng Nhan Bạch. Đôi mắt cô lóe lên sự vui sướng, vội vàng vẫy tay với Nhan Bạch như thể mời chào mật.
“Chúng cùng ăn cơm nhé.” Nhan Ngọc Kiều mỉm dịu dàng.
“Được ạ.” Nhan Bạch ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên khi thấy Nhan Ngọc Kiều xuất hiện ở cửa lớp, nhưng nét mặt nhanh chóng chuyển sang vẻ vui vẻ. Cô khẽ , thu dọn đồ đạc gọn gàng dậy, sang Quý Như Ngọc và những bạn bên cạnh:
“Vậy em đây, chiều gặp .”
Nói xong, cô bước nhẹ về phía Nhan Ngọc Kiều, nụ vẫn rạng rỡ như trẻ thơ, đôi mắt long lanh chớp liên hồi:
“Chị Ngọc Kiều, chúng thôi.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
“Ừ, thôi, dẫn em đến nhà ăn.” So với Cấm Nguyệt, Nhan Ngọc Kiều kém xa vời về khả năng che giấu cảm xúc. Dù cố tỏ dịu dàng, ánh mắt và thái độ của cô lộ rõ sự khoái chí xen lẫn chế nhạo. tất cả những biểu hiện đều thoát khỏi mắt Nhan Bạch.
Ánh mắt Nhan Bạch vẫn trong trẻo như nước, nụ thuần khiết như tơ lụa, như thể chẳng hề điều gì. Cô vui vẻ theo Nhan Ngọc Kiều đến nhà ăn, khi chọn món, hai tìm một góc yên tĩnh xuống.
“Hôm nay chị thật kỳ lạ đấy,” Nhan Bạch múc canh ngước lên Nhan Ngọc Kiều, “đây là đầu tiên chị mời em ăn cơm.”
“Có gì mà kỳ lạ,” Nhan Ngọc Kiều khẩy, giọng hạ thấp, chỉ đủ cho hai thấy. “Nhan Bạch , mới là kỳ lạ, thậm chí còn vấn đề về tâm lý nữa. Mình cho , đừng hòng giấu diếm nữa. Tối hôm qua, phát hiện dậy giữa đêm, tuy gì, nhưng sáng nay tìm thấy thứ gầm giường của …”
Cô ngừng một chút, ánh mắt đầy đắc ý, miệng cong lên thành nụ độc ác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-120.html.]
“Cậu nghĩ nếu bố và trai chuyện thì sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ coi là kẻ tâm thần và đưa chữa trị thôi. Cậu hiểu ?”
Nhan Ngọc Kiều tiếp tục uy hiếp, nhưng sắc mặt Nhan Bạch vẫn bình thản, khiến cô càng thêm tự tin, liền đưa yêu cầu:
“ mà… vì là chị gái của , nên đương nhiên sẽ tố cáo . Chỉ cần đồng ý ch.ó của , một con ch.ó ngoan ngoãn lời. Sao, đồng ý chứ? Nếu , bí mật đáng sợ của sẽ phơi bày ánh sáng công lý đấy!”
Trong ánh mắt Nhan Ngọc Kiều lóe lên sự tàn nhẫn và niềm tin mãnh liệt rằng Nhan Bạch sẽ khuất phục.
Nhan Bạch từ từ đặt chiếc muỗng xuống, dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, nụ vẫn ngọt ngào như . Sau đó, cô chậm rãi dậy, bước gần Nhan Ngọc Kiều, cúi xuống, ghé sát tai cô , giọng dịu dàng, như rót mật tai:
“Chị Ngọc Kiều … là chị phát hiện bí mật của em ? Em thực sự bệnh đấy… nhưng mà, cả. Chị cứ , cho tất cả …”
Giọng mềm mại, kèm theo thở ấm áp phả tai, khiến Nhan Ngọc Kiều khỏi sởn da gà. Khi hàng mi dài của Nhan Bạch khẽ rung động, cô chợt cảm thấy lạnh buốt, như thể đang đối diện với một sinh vật thuộc thế giới loài .
Khi định thần , Nhan Ngọc Kiều chỉ còn thấy bóng lưng Nhan Bạch rời .