Thiên Kim Hắc Hóa, Vả Mặt Bạch Liên Hoa - Chương 1106

Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:08:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe dì lao công , Nhan Bạch ngoan ngoãn gật đầu, đó cầm bánh kem bàn lên, xúc một thìa, định cho miệng, nhưng cuối cùng thôi.

"Sao , ăn, đây là vị mà hai đứa thích nhất mà, dì cố tình để dành cho hai đứa." Ánh mắt dì lao công gần như dán chặt Nhan Bạch và Bạch Mặc, thấy Nhan Bạch cầm thìa lên đặt xuống, trong mắt bà khỏi chút sốt ruột, còn che giấu như nữa, xong, bà xoay lấy bánh ngọt.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Cũng chính lúc , Bạch Mặc xoay , kéo tay Nhan Bạch, sự trưởng thành khác với thường, lúc như đoán điều gì đó.

"Nhiễm Nhiễm... đừng ăn." Bạch Mặc nhỏ giọng bên tai Nhan Bạch.

"Ơ, Quý Bạch Mặc ..." 144 khó hiểu, đối với nó mà , Bạch Mặc thời gian thiết với dì lao công, hơn nữa còn nhận nhiều quà của bà như , thì theo lý mà , bây giờ bánh ngọt và đồ uống , cũng nên ăn ngay mới đúng chứ, như .

144 nghĩ, Nhan Bạch, Bạch Mặc, nó bỗng nhiên phát hiện , hai dường như vẫn luôn như , bọn họ giống , thoạt như thể tin tưởng khác, nhưng trong xương cốt lạnh lùng và vô tình, từ đầu đến cuối đều hề d.a.o động, Nhan Bạch là , Bạch Mặc cũng , thì những gì họ với đối phương bây giờ, cũng chỉ là giả vờ, chỉ là vì tìm một để dựa dẫm tạm thời.

"Vì... Mặc Mặc bao giờ tin tưởng bất kỳ ai." Nhan Bạch tủm tỉm, xoa đầu Bạch Mặc, trả lời câu hỏi của , chỉ với 144 trong đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng đảo qua, dì lao công đang chậm rãi bước đến từ xa, bà bưng hai đĩa bánh ngọt tinh xảo tay, hề chú ý đến hành động và lời nhỏ của Nhan Bạch và Bạch Mặc.

Nhan Bạch nắm lấy tay Bạch Mặc, xắn tay áo lên, cổ tay và cánh tay là đủ loại vết sẹo, thoạt chút cũ, dường như là tích tụ từ nhỏ, bây giờ chỉ còn sẹo.

Đôi mắt đào hoa của nheo , mang theo vẻ lạnh lùng khác với lứa tuổi, sâu thẳm trong đôi đồng t.ử màu hổ phách là sự lạnh lùng và vô tình, bao giờ đơn thuần, nếu đơn thuần, nếu dễ tin , thể sống đến bây giờ, khi gặp Nhan Bạch, là một đứa trẻ đầy vết thương.

"Suỵt..." Nhan Bạch cúi đầu xuống, Bạch Mặc, khóe miệng nhếch lên, cô nháy mắt với , trông nghịch ngợm và đáng yêu, đó .

"Mặc Mặc chơi một trò chơi -"

"Chơi trò ai là , , Mặc Mặc -" Nhan Bạch gần như dán Bạch Mặc, tay cô đặt eo , nghịch ngợm véo véo, gầy, chút thịt nào, ngay cả eo cũng xương, chỗ là điểm nhạy cảm của Bạch Mặc , cả run lên, giống một chú thỏ trắng trêu chọc, c.ắ.n chặt môi mỏng, hai mắt mở to, đồng t.ử màu hổ phách như phủ một lớp sương mù, mặt đỏ bừng, ngay cả khóe mắt đào hoa cũng ửng hồng, hồi lâu cũng nên lời, chỉ rụt , đợi đến khi tay Nhan Bạch rời , mới thể bình tĩnh , lúc mới lên tiếng.

"Ừ, em lời Nhiễm Nhiễm." Giọng Bạch Mặc nhỏ nhẹ, cụp mắt xuống, dường như vẫn thoát khỏi cảm giác , căng thẳng che eo.

"Mặc Mặc ngoan nhất -" Nghe thấy câu trả lời của Bạch Mặc, Nhan Bạch dường như hài lòng, cô tiến đến gần, hôn lên mặt .

Lúc , dì lao công cũng đến mặt hai , bà chỉ bánh ngọt và nước trái cây bàn, ý bảo Nhan Bạch và Bạch Mặc ăn.

"Ăn , ăn xong ngủ, đừng lo lắng, hai đứa tin tưởng dì chứ, ."

"Ký chủ đại nhân, đừng uống! Nhất định đừng uống!" 144 như thể sợ Nhan Bạch thực sự uống , nó bay đến bên cạnh cô, dụi dụi cô, đó tiếp, như thể thể tin thứ mà nó phát hiện, nó im lặng một lúc lâu, mới .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1106.html.]

"Trong nước trái cây đó bỏ thêm thứ gì đó, là thứ gì, nhưng chắc chắn cho cô và Quý Bạch Mặc... mà... ký chủ đại nhân, tại ?" 144 khó hiểu và hoang mang, nó tự nhận hiểu con , ít nhất là khi theo Nhan Bạch, chứng kiến nhiều chuyện như , nó , thế giới , nó cũng tự cho phân biệt .

mà bây giờ... 144 thấy hoang mang, nó ký chủ đại nhân, thấy Nhan Bạch vẫn bình tĩnh, khi xong, cô vẫn ngọt ngào với dì lao công, như một đứa trẻ hiểu chuyện đời, thuần khiết và vô hại, dễ lừa gạt.

Nhan Bạch dì lao công , ngoan ngoãn gật đầu, đó cầm bánh ngọt bàn lên, xúc một miếng, định cho miệng, nhưng cuối cùng thôi.

"Sao , ăn, đây là vị mà hai đứa thích nhất mà, dì cố tình để dành cho hai đứa." Ánh mắt dì lao công gần như dán chặt Nhan Bạch và Bạch Mặc, thấy Nhan Bạch xúc bánh ngọt lên đặt xuống, trong mắt bà khỏi chút sốt ruột, còn che giấu kỹ như nữa, xong, bà xoay lấy bánh ngọt.

Cũng chính lúc , Bạch Mặc xoay , kéo tay Nhan Bạch, sự trưởng thành hơn , lúc như nhận điều gì đó.

"Nhiễm Nhiễm... đừng ăn." Bạch Mặc nhỏ giọng bên tai Nhan Bạch.

"Đương nhiên thể." Dì lao công Nhan Bạch , mặt đổi sắc, vẫn dịu dàng như khi, vỗ lưng Nhan Bạch, hề chút mưu tính nào, ánh mắt lóe lên, đôi mắt vốn dĩ dịu dàng hiền lành , là bóng tối vô tận.

Nhan Bạch dì lao công , chớp mắt, trực tiếp uống cạn ly nước trái cây, Bạch Mặc bên cạnh đang suy nghĩ gì, Nhan Bạch chằm chằm, đó cũng cầm ly nước trái cây bàn lên, uống cạn như hề phát hiện điều gì, dứt khoát, chút do dự.

Trong mắt là sự tin tưởng, nhưng mà sự tin tưởng là... dành cho Nhan Bạch.

Dì lao công hài lòng hai uống cạn nước trái cây, nụ mặt bà càng thêm rõ ràng, trong mắt là những cảm xúc khác thể che giấu , bà với Nhan Bạch và Bạch Mặc mặt.

"Yên tâm, dì sẽ tìm một nơi cho hai đứa, hai đứa nhận nhiều ân huệ của dì như , cũng nên báo đáp dì chứ, đúng ?"

"Dì..." Nhan Bạch cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn ngủ, giọng cô yếu ớt, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng buông tay đang cầm ly nước , chiếc ly rơi xuống đất, phát tiếng "loảng xoảng", cũng ngã xuống bàn, trông như ngủ , ngoài tiếng thở nhẹ , phát bất kỳ âm thanh nào khác, Bạch Mặc cũng .

Dì lao công đến mặt hai . ...

Trong một căn phòng trang trí theo phong cách Châu Âu, chiếc giường lớn trải t.h.ả.m nhung, hai đứa trẻ, một nam một nữ, bọn chúng mặc quần áo cũ rách, gầy gò, trông còn nhỏ, nhắm mắt giường, cuộn tròn , khuôn mặt sạch sẽ, ngoại hình cũng xuất sắc, đặc biệt là bé, tuy chỉ đang nhắm mắt, cũng thể thấy, trai đến mức nào, quyến rũ.

"Ngài xem, hai đứa thế nào? Chúng là những đứa trẻ nhất mà từng thấy, tin rằng, ngài nhất định sẽ hài lòng, ngài cứ yên tâm, lên kế hoạch cho tất cả thứ, tuyệt đối sẽ liên lụy đến ngài, hai đứa nhỏ bây giờ đang ở trại trẻ mồ côi, là tự ý bỏ chơi, đến nay về, liên quan đến ai khác, còn việc bỏ chơi, mất tích ở , tin rằng cũng sẽ ai quan tâm." Giọng dì lao công mang theo chút khúm núm và nịnh nọt, khi xong, bà tiếp.

 

 

 

Loading...