Mấy vội vàng chạy đến, vẫn giữ nguyên tư thế, mắt mở to, giữa trán một lỗ m.á.u đen ngòm, trong mắt là sự sợ hãi và bất an, như thể thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, bọn họ c.h.ế.t nhắm mắt, ngã xuống đất.
"Ai!" Lưu Ưng Lễ và Nhan Thế Lương đều dọa sợ, cảnh giác cầm lấy đồ trong tay, bọn họ trốn chạy lâu, sớm trở nên nhát gan như chuột, trong quá trình mất nhiều thuộc hạ, cũng khiến họ bây giờ chỉ cần cảm nhận chút động tĩnh là sẽ vô cùng căng thẳng, huống hồ, bây giờ chỉ là một chút động tĩnh.
Máu đỏ từ từ chảy từ những xác c.h.ế.t , phía bọn họ cũng dần dần xuất hiện mặt .
Đôi giày da màu đen giẫm lên vũng máu, để những dấu chân màu đỏ tươi đường, cô mặc áo choàng đỏ, màu áo choàng giống hệt màu m.á.u đất, che khuất hơn nửa cô, chiếc mũ trùm đầu rộng che khuất khuôn mặt Nhan Bạch, chỉ để lộ cằm và đôi môi đỏ mọng nhếch lên, quần áo cô ướt sũng, kỹ... đó là "nước" màu đỏ, dường như nhuộm đỏ cả chiếc áo choàng của cô, kể cả chiếc áo sơ mi trắng bên trong, tất cả đều biến thành màu đỏ.
Cô đeo găng tay y tế, tay cầm một con d.a.o dính đầy máu, và vài thứ màu trắng, đó là những con ngươi móc , cô đẩy cửa , từng bước tiến gần.
Những con ngươi trong tay cô co rút , như thể tin những gì thấy, cảm xúc khi c.h.ế.t đều là sự sợ hãi, cô khẽ cử động ngón tay, mân mê chúng trong lòng bàn tay.
"Những con mắt , thật xí..." Giọng Nhan Bạch mang theo sự chán ghét rõ ràng, cô mím môi, như thể hài lòng, ném những con ngươi trong tay về phía Nhan Thế Lương và Lưu Ưng Lễ, những con ngươi lăn lăn mặt đất, cuối cùng dừng bên chân Nhan Thế Lương.
"A..." Nhan Thế Lương dù đây cũng là công t.ử nhà giàu, dù gặp nhiều chuyện thương trường, cũng chỉ là đấu đá ngầm, từng thấy cảnh tượng như , căng thẳng , tay run rẩy cầm súng, chĩa đang chậm rãi bước , trong mắt là sự kinh ngạc, nghi ngờ và sợ hãi đan xen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1039.html.]
Giọng đó...
Giọng đó quá quen thuộc với , quen thuộc đến mức thể tin , rõ tình hình đêm hôm đó như thế nào, dù Quý Bạch Mặc bảo vệ, Nhan Bạch cũng gần như sắp c.h.ế.t, bây giờ mới chỉ qua vài ngày, dù Nhan Bạch hồi phục nhanh đến , cũng thể nào bình thường, thậm chí... g.i.ế.c , nơi bây giờ nào giống nhân gian, mà như địa ngục.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Nhan Thế Lương ngừng tự an ủi , Nhan Bạch nhiều nhất cũng chỉ thể xe lăn hoặc cần dìu.
Anh phủ nhận suy đoán trong lòng, Nhan Bạch ở cửa bỏ mũ xuống, để lộ khuôn mặt trẻ con trắng nõn đáng yêu, đôi mắt long lanh, đồng t.ử đen láy, rõ ràng in bóng dáng của vài trong phòng, cô mỉm ngọt ngào, nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn dính vài giọt máu.
"Chào buổi tối, Thế Lương." Nhan Bạch với giọng điệu tinh nghịch đáng yêu, cô nháy mắt với Nhan Thế Lương, tiếp.
"Chơi trốn tìm, cuối cùng cũng tìm thấy -"