Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 100: Là tôi đứng trước mặt, mà cô lại không thấy tôi
Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:30:45
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phất trần lao tới như vũ bão, quét thẳng về phía Cố Quyên Nhĩ.
Cô né tránh, vẻ mặt dửng dưng như thể chẳng coi đòn tấn công của Hồng Khoan gì. Thái độ khinh thường khiến Hồng Khoan mừng thầm.
Cơ hội tới ! Ánh mắt ông càng thêm độc ác, còn ẩn chứa một tia kích động.
Chớp mắt, phất trần quét tới sát mặt Cố Quyên Nhĩ. Cô nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy nó, hóa giải lực đạo đó.
Hồng Khoan nở nụ đắc ý: "Haha, ngươi trúng kế ! Chết !"
Trong trận đấu giữa cao thủ, sai một li một dặm, chỉ cần một chút phân tâm cũng thể c.h.ế.t thây. Cô dám coi thường ? Haha, biến thành kẻ ngốc c.h.ế.t !
Chỉ thấy một cây kim vô hình từ trong phất trần b.ắ.n , lao thẳng giữa ấn đường của Cố Quyên Nhĩ. Khoảng cách quá gần, gần như thể tránh.
Khoảnh khắc cây kim vô hình đ.â.m ấn đường Cố Quyên Nhĩ, nội tâm Hồng Khoan tràn ngập niềm hân hoan. Ông mừng như điên, lớn: "Hahaha... Quả nhiên là một con nhóc lông còn mọc đủ. Đạo gia lấy mạng ngươi bài học, kiếp đừng mà—"
Không đợi Hồng Khoan hết, Cố Quyên Nhĩ vung tay tát cho ông một cái bạt tai rõ lớn: "Đánh thì đánh, mấy phản diện các ngươi cứ thích lảm nhảm vô nghĩa thế hả?"
Một tát khiến răng của Hồng Khoan lẫn với m.á.u tươi, phun xa. Sức sát thương lớn, nhưng tính sỉ nhục cực kỳ mạnh.
Ông kinh hãi Cố Quyên Nhĩ bình an vô sự, thể tin : "Cô ... gì?"
Không! Điều thể nào! Cây kim đó là tuyệt chiêu ông giấu kín, do tinh thần lực hóa thành, bao ám toán kẻ khác đều thành công.
Cố Quyên Nhĩ xoa xoa ấn đường của , khinh thường : "Chút tinh thần lực của ông mà tổn thương ? Muỗi chích còn mạnh hơn ông."
"Cô, cô, cô..." Hồng Khoan giận dữ.
"Ta cái gì, biến thành đầu heo !" Nắm lấy cổ áo Hồng Khoan, Cố Quyên Nhĩ tát đến mức tay tạo cả tàn ảnh.
Mặt đất rung chuyển, những sợi dây leo đỏ rực trồi lên, quấn chặt ông thành một cái kén.
Làm chuyện xong còn chạy ? Vào tù nhặt xà phòng , lão già!
Xách Hồng Khoan quấn thành bánh chưng kho hàng Vận Phong, Cố Tuyên Kiều và những khác cũng trở về.
Cố Quyên Nhĩ thấy Sở Thiên Khuyết, Lý Chính và Lão Giác Minh thì giật : "Mấy đào than ? Sao đen thành cái quỷ gì thế ?"
Rõ ràng lúc nãy mới chia , trông vẫn bình thường. Giờ cả ba như nhúng thùng mực, đen từ đầu đến chân. Nhắm mắt thì hòa lẫn màn đêm, mở mắt mới thấy lấp ló hai con ngươi lăn lộn. Đến mức ngay cả giác quan nhạy bén của Cố Quyên Nhĩ cũng suýt nữa nhận họ ngay lập tức.
Cố Tuyên Kiều bên cạnh càng thấy lạ: "Cố đại sư, cô đang chuyện với ai ?"
Sở Thiên Khuyết mặt , : "Cô hỏi ."
"Cái quái gì sáng loáng thế ?" Cố Tuyên Kiều giật , bật lùi cả mét.
Lý Chính nước mắt lưng tròng: "Cố đại sư, đừng nhắc nữa. mua cho Sở tổng một lá bùa tổ truyền ở phố đồ cổ, ai ngờ là hàng giả!"
Thứ đó kích hoạt phát nổ, hun cho cả ba họ đen thui. Sở Thiên Khuyết nhịn ôm trán, mất mặt quá! Đường đường là Sở Thiên Khuyết, mua đồ giả.
Lão Trọc Minh sờ mặt, chút lo lắng: "Sở tổng, cái rửa sạch ?"
"Đừng hỏi ." Sở Thiên Khuyết bực bội, cũng rửa sạch .
"Phụt... haha..." Hai tiếng chế giễu đồng thời vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-100-la-toi-dung-truoc-mat-ma-co-lai-khong-thay-toi.html.]
Cố Quyên Nhĩ ôm bụng, chỉ ba họ đến mức khuỵu gối xuống đất. Cố Tuyên Kiều mặt , khóe miệng ngoác đến tận mang tai.
"Cố đại sư!" Tôn Tiếu chạy nhanh đến: "Cười gì mà vui vẻ thế?"
"Không, gì..." Cố Quyên Nhĩ cả nước mắt, chỉ Hồng Khoan ném sang một bên: " với bạn bắt tội phạm cho cô , mau đưa , hahaha..."
Lão Giác Minh dường như nhớ điều gì, gần : "Cảnh sát Tôn, vụ án của các cô treo giải thưởng mạng. Nếu cung cấp manh mối sẽ thưởng ba mươi vạn. Chúng giúp các cô bắt tội phạm, tiền thưởng ..."
Rõ ràng xung quanh ai, nhưng Tôn Tiếu thấy một hàm răng trắng nhởn đang , suýt nữa giật lùi một bước. Mãi một lúc mới phản ứng : "Yên tâm, sẽ giúp các vị thủ tục xin tiền thưởng khi trở về. Cố đại sư, thật sự cảm ơn cô và mấy bạn... da đen . À mà... thấy Sở tổng ? Vừa nãy còn ở đây mà, nhanh ?"
"Phụt..." Cố Quyên Nhĩ đến mức gần như co giật.
Khoảng cách xa nhất thế giới là gì? Là ngay mặt cô, mà cô thấy .
Sở Thiên Khuyết mặt biểu cảm, dù biểu cảm cũng . Anh về. Hôm nay đúng là xuất hành xem lịch vạn niên, tuyệt đối tái phạm.
"Chắc là việc , tiền thưởng của chúng sẽ mang về cho." Cố Quyên Nhĩ lau nước mắt, đến mất hết cả hồn vía.
"Được. Theo lý mà thì mời mấy vị về đồn lấy lời khai. vụ án tình huống đặc biệt, về báo cáo . Khi nào cần, sẽ thông báo." Tôn Tiếu nghiêm nghị .
Vụ dính tới thứ bọn họ từng tiếp xúc, hết sức thận trọng. Đây là đầu tiên họ phá án bằng sức mạnh của "Huyền học".
"Được." Cố Quyên Nhĩ đồng ý, nhưng còn một việc cô quan tâm: "Thi thể của Châu Sở Sở, thể giao cho ?"
"Hả? Cô cần xác cô gì?" Tôn Tiếu khó hiểu.
"Châu Sở Sở là một đáng thương, nơi nương tựa. pháp sự cho cô an táng." Cố Quyên Nhĩ giải thích. Cơ thể của Châu Sở Sở quá đặc biệt, nếu rơi tay kẻ , cô sợ phụ nữ đáng thương đó lợi dụng.
Tôn Tiếu suy nghĩ một lúc, đồng ý: "Được." Thực , ngay cả khi Cố Quyên Nhĩ lo hậu sự cho Châu Sở Sở, cảnh sát cũng thể bỏ mặc t.h.i t.h.ể cô .
Được sự đồng ý, Cố Quyên Nhĩ vui vẻ chạy về kho hàng, cùng Lão Giác Minh khiêng Châu Sở Sở cả lẫn quan tài về nhà.
...
A Ngọc đợi ở nhà lâu đến mức bực . Vừa thấy Cố Quyên Nhĩ hỏi: "Tiểu Nhĩ, cô còn thương nữa ?"
"Hả? giấu kỹ thế mà cũng phát hiện ?" Cố Quyên Nhĩ ngạc nhiên.
A Ngọc: "..." Cô thế thì chịu. Ngày mai sẽ bỏ nhà bụi!
Cố Quyên Nhĩ đang giận gì, vội an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, đưa là vì một đạo sĩ khó chơi. Cậu là quỷ, quá nguy hiểm, nên đưa các ."
"A Ngọc là loại tham sống sợ c.h.ế.t ?" A Ngọc tức giận .
"Ơ? Cậu ?" Cố Quyên Nhĩ ngạc nhiên.
A Ngọc: "..."
Cô cũng... lý, cãi nổi.
"Này, bây giờ là lúc chuyện ? Có thể giúp một tay ?" Lão Trọc Minh đang chật vật vác quan tài, cả run cầm cập vì âm khí.
"Má ơi, Lão Trọc Minh, ông sành điệu thế! Nhuộm da ở mà nâu bóng ? Đen diện luôn!" A Ngọc thấy rõ Lão Giác Minh, bật chế giễu thương tiếc.
Cậu từng thấy mập già, mập trắng, từng thấy mập đen. Đây xác định là một tảng than sống dậy chứ?