Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:50:49
Lượt xem: 106

Trâm Kim Hoa có chút ngượng ngùng nói: "Căn nhà này vừa mới mua hôm qua, chủ sở hữu lúc trước đã chuyển hết đồ đạc đi, chúng ta cũng chưa kịp mua cái khác, bàn ghế này trước tiên ghép lại ngồi một chút.”

Đường Phi kê bàn: "Không biết em thích ăn cái gì, chỉ mua một chút.”

Đường Kim Hâm sờ sờ cái đầu có chút sạch sẽ nói: "Có phải ngồi không thoải mái không?”

Ông ấy nhìn về phía thanh niên cao lớn như mặt trời: "Đại Phi, mua đồ trên mạng kia không phải rất thuận tiện sao? Con lên mạng kiểm tra, đặt bàn trà sô pha, trước tiên để cho bọn họ đưa tới đây.”

Đường Noãn dở khóc dở cười, qua loa như vậy sao? Mấu chốt là, Đường Phi thật đúng là bắt đầu điều tra nội thất trong thành trên điện thoại.

Đường Noãn thấy thế vội vàng ngăn cản: "Hay là thôi vậy, phải trang trí căn nhà, sau đó dựa theo phong cách để lựa chọn đồ nội thất mới tốt.”

Trầm Kim Hoa lập tức cười nói: "Đúng đúng đúng, ai nha, Noãn Noãn thật là thông minh, xem đầu óc của con linh hoạt như thế nào.”

Những người khác đều gật đầu phụ họa theo, cứ như cô đã làm chuyện gì đó vĩ đại lắm.

Nhất thời Đường Noãn không biết nên bày ra biểu cảm gì, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần cô 8 tuổi vì thiếu chút nữa bị c.h.ế.t đuối mà đuổi Đường Dị ra ngoài, người nhà họ Đường gần nhe chưa từng khen ngợi cô.

Mặc dù cô thi đậu đại học, nhận được cúp thưởng, đối với bọn họ mà nói, cũng không quan trọng, hoặc là chưa từng quan tâm, cho nên cô không biết thay đổi cách đối phó với tình huống này.

Thấy Đường Noãn không được tự nhiên lắm, Thẩm Kim Hoa lại khơi mào đề tài: "Căn nhà này hôm qua vừa mua tương đối vội vàng, con cảm thấy trang trí như thế nào mới tốt?”

Đường Noãn suy nghĩ một chút: "Ngân sách của hai người...”

Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa không hẹn mà cùng nói: "Không có ngân sách!”

Trầm Kim Hoa cười nói: "Chúng ta đều là thổ bao tử, thẩm mỹ khẳng định không bằng con, con cứ tùy ý, thích như thế nào thì làm như thế đó.”

Cho dù tiêu tiền lớn như vậy cũng không có chút cân nhắc và do dự, bộ dạng giàu có này, quả thật giống như nhà giàu mới nổi, nhưng bình thường nhà giàu mới nổi tiêu pha cũng không có nhiều tiền như vậy chứ? Đường Noãn dường như lơ đãng hỏi: "Lại nói tiếp, người mua căn nhà này không ít đi, sao mọi người mua được?”

Đường Kim Hâm lập tức nói: "Chúng ta bỏ tiền thoải mái, toàn bộ thanh toán tiền mặt cũng không có chuyện loạn thất bát tao như cho vay, còn cho cô ấy đầu tư 500 vạn.”

Đường Noãn: . . . Trong vòng chưa đầy một ngày, bọn họ sử dụng tiền mặt để mua một biệt thự, đầu tư 500 vạn, cái này phải phá dỡ bao nhiêu ngôi nhà mới có được đây?

Đường Kim Hâm cũng hậu tri hậu giác nhớ tới, còn chưa giới thiệu tình huống nhà mình, không biết là muốn Đường Noãn an tâm, hay là để cho cô chấp nhận gia đình này.”

Nhà chúng ta có thể kém với nhà họ Đường kia, nhưng mà cũng không nghèo, ba, ừm, hơn ba mươi năm trước con mua hai mỏ than ở quê, bây giờ mỗi năm đều có thu nhập ba bốn mươi triệu.”

Trầm Kim Hoa nói: "Đúng, không chỉ có mỏ ở quê, nhà chúng ta còn có nhà cửa.”

"Lúc sinh con, đúng lúc phát triển khai thác mỏ, chúng ta kiếm được không ít, lúc ấy muốn để các con làm người Yến Thành, lúc đó chính sách tốt, mua nhà liền để hộ khẩu, cho nên mua cho các con một cái viện. Sau đó lại phá dỡ ra hết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-62.html.]

“Bây giờ còn dư lại ba hoàn một tứ hợp viện ba tiến, cái kia không tháo được, chúng ta tự mình ở.”

Đường Noãn nghe giọng bà ấy còn có chút tiếc nuối, không khỏi dở khóc dở cười.

"A, còn có cái kia!” Đường Kim Hâm nói: "Cao ốc Huy Hoàng kia cũng là nhà chúng ta.”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Đường Noãn, Đường Kim Hâm có chút kiêu ngạo: "Đó không phải là kiếm tiền cũng không biết làm gì sao? Nguyện vọng của Đường Phi lúc đó chính là mỗi ngày đi thu thuế, ba suy nghĩ nguyện vọng này rất tốt, nhưng mà mua phòng mua nhà quá vụn vặt, phiền phức, dứt khoát mua một tòa lầu, đến lúc đó một lần thu từ nhà này sang nhà khác.”

"Không ngờ bây giờ giá thuê tăng nhanh như vậy, chỉ riêng tòa nhà kia mỗi năm đều có thu nhập bảy tám mươi triệu. Hơn nữa cũng không cần tới cửa, trực tiếp đánh bạc số thẻ là được.”

Đường Noãn nghe mà sững sờ, đây không phải là thổ hào ẩn mình trong truyền thuyết sao?

Mặc dù không mở công ty, tài sản cố định cũng không rõ ràng, không thể so sánh với nhà họ Đường động phát là mấy tỷ vốn hóa thị trường, nhưng trên thực tế, Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga hàng năm tân tân khổ khổ, lao tâm lao lực kiếm được tiền trong tay cũng chỉ có ba bốn mươi triệu, thật đúng là không bằng bọn Đường Kim Hâm.

"Đúng rồi! Thẩm Kim Hoa vỗ tay nói: "Nhà ta ở Nam Phi còn có một mỏ vàng! Nhưng mà cái kia mới mua không lâu, thu nhập còn chưa rõ lắm, nhưng tóm lại là vàng, khẳng định không lỗ được.”

Lý luận đầu tư đơn giản thô bạo, nhưng cũng không nói sai, cho nên, nhà này còn có tiền hơn so với hào môn nhà họ Đường sao?

Nhưng mà khiến cho Đường Noãn thật sự kinh ngạc chính là thái độ của bọn họ, vợ chồng Đường Kim Hâm vậy mà không chút kiêng dè nói hết tài sản cho cô biết.

Phải biết rằng, ở rất nhiều thế gia hào môn, cha mẹ và anh chị em trưởng thành đều rất ít khi tiết lộ chi tiết của mình, muốn biết đều phải tự mình đoán.

Nhà họ Đường đặc biệt đề phòng chặt chẽ, Đường Noãn còn nhớ rõ lúc cô 10 tuổi, Đường Sương thăng chức tiến thêm một bước, Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương vui vẻ, lúc đó cô ngây thơ hỏi một câu, sau khi chị gái thăng chức có thể kiếm được nhiều tiền hơn không. Đã bị Đường Sương trào phúng tuổi còn nhỏ đã nhiều tâm cơ.

Lâm Nguyệt Nga càng là cảnh cáo cô không nên ngấp nghé những thứ không thuộc về cô, từ đó về sau cô cũng không có hỏi nữa, đồng thời cũng hiểu được một đạo lý, cho dù muốn cái gì đều phải dựa vào tự mình đi tranh thủ, chờ đợi đổi lại chỉ là bị ép buộc.

"Con xem chúng ta cũng lú lẫn.”

Đường Kim Hâm vội vàng nói với Thẩm Kim Hoa: "Mẹ đứa nhỏ, thẻ, thẻ!”Thẩm Kim Hoa vội vàng lấy một tấm thẻ bạc từ trong túi ra trực tiếp nhét vào tay Đường Noãn: "Cái này là của con.”

Đường Noãn sửng sốt một chút, theo bản năng từ chối: "Con không cần.”

“Không không không, con cầm lấy, đây là phần của con.”

Trầm Kim Hoa nói: "Cái kia, không biết ban đầu bên kia mỗi tháng cho con bao nhiêu tiền tiêu vặt, thẻ này là tài khoản thu tiền thuê mặt bằng thương nhân của tầng một và tầng hai tòa nhà Huy Hoàng, sau này đều là của con.”

Đường Noãn chớp chớp mắt, bất giác nhớ tới tin tức buổi sáng, cho nên bọn họ không phải đi thu phí bảo kê gì, mà là lần lượt thông báo cho người thuê nhà đổi tài khoản... Cho nên, bọn họ chuẩn bị chào đón cô? Đường Kim Hâm nhìn vẻ mặt Đường Noãn cứ như muốn khóc, bàn tay to lớn sờ sờ cái đầu lớn của mình, có chút luống cuống: "Không nhiều lắm, nhưng mà đây là tiền tiêu vặt, nếu con có chuyện khác muốn làm, người trẻ tuổi các con không phải thích khởi nghiệp gì đó, chúng ta cho tiền khác.”

Đường Noãn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào. Cô mím môi, vẫn đẩy thẻ trở về: "Những thứ này rất nhiều, nhưng không cần như vậy...”

Đường Nguyệt ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Em không cần có gánh nặng, cái này không chỉ cho em, chúng ta đều có.”

“Đúng đúng đúng, con gái nhà chúng ta đều có.”

Trầm Kim Hoa nói: "Lúc trước mỗi người các con sinh ra đều mua một căn viện, sau đó tiền sau khi phá dỡ và căn nhà qua 20 tuổi đều giao cho bọn nó tự mình xử lý, bán hay hay là thu tiền thuê nhà, dù sao cũng là tiền tiêu vặt của mình.”

“Con vừa mới trở về, không có phòng ốc, bổ sung cái này cho con.”

Đường Noãn theo bản năng tính toán, căn viện hơn hai mươi năm trước, ít nhất đều ở trong tứ hoàn, loại này trên cơ bản có thể phá ra năm sáu căn nhà, lấy tiền thuê nhà của Yến Thành hiện tại, mỗi tháng ít nhất năm sáu vạn, hơn nữa tiền phá dỡ...

Loading...