Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:50:47
Lượt xem: 97

Lý Thu Thu lại nhìn về phía Đường Noãn, thấy cô không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Quý Vân và Lý Thu Thu không hẹn mà cùng nhìn xuống.

"Sao vậy?”

Quý Vân nói: "Đó là chị Trương sao? Tầng 12 đã bán đi rồi? !”

Nhìn từ tầng 19 xuống lầu thật ra không thấy rõ mặt người, nhưng quần áo của chị Trương cực kì đặc sắc, giống như phong cách dân tộc thiểu số, diễm lệ lộng lẫy.

Đồng phục của môi giới bất động sản càng dễ nhận ra, bốn người bên cạnh, từ tương tác mà xem, hẳn là một nhà bốn người, ba mẹ trung niên cùng một đôi trẻ con.

"Xem bọn họ như vậy là đã bán được rồi?”

Quý Vân kinh ngạc: "Cho dù phòng ốc này rất tốt, nhưng như làm sao cũng phải ba mươi triệu, cái này đã bán rồi sao?”

Đường Noãn lại có chút sững sờ, hơn nữa khi cả nhà bốn người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, cô theo bản năng dựa vào phía sau.

Lại nghĩ đến tầng bọn họ căn bản không nhìn thấy tầng 19.

Đường Noãn mím môi, lấy điện thoại ra tìm lại một số lạ không có ghi chú:

【Đường Noãn sao? Ba là Đường Kim Hâm, hôm nay không thấy con ở nhà họ Đường, con ở đâu, chúng ta tới đón con.】

Sau đó lại thêm một tin nữa: 【Chúng ta đã mua một ngôi nhà trong cư xá Vân Đỉnh.】Thời gian là hơn mười giờ tối hôm qua, cách nhau mười hai giờ. Đường Noãn có cảm giác, bọn họ là hướng về cô. Chỗ ở của cô trong giới không tính là bí mật, bọn họ không cần đặc biệt đi hỏi thăm, Giang Miểu và Đường Dị khẳng định cũng sẽ nói cho bọn họ biết.

"Nhưng mà chị Trương ra tay cũng quá nhanh đi, thiếu tiền cũng không thiếu một hai ngày này.”

Quý Vân nói: "Căn hộ này không tệ, người mua khẳng định rất nhiều tiền, thêm mấy nhà cạnh tranh một chút, giá cả khẳng định cao hơn à.”

Lý Thu Thu nói: "Chị Trương không thể nào không hiểu đạo lý này chứ? Nếu vui vẻ bán đi, chứng tỏ đối phương đưa ra điều kiện khiến cô ấy không cách nào từ chối.”

Đường Noãn trầm mặc, Giang Miểu vì đánh cô không kịp trở tay khiến cho cô khó chịu. Chuyện cô không phải con gái nhà họ Đường hai ngày trước mới nổ ra trong tiệc mừng thọ của bà lão Diệp, lúc trước Đường Tinh thậm chí còn bị che giấu. Cho nên một nhà Đường Kim Hâm sớm nhất cũng là ngày hôm trước mới biết được, bọn họ không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy nhận được chỗ tốt, huống hồ căn nhà này giá trị gần ba mươi triệu, nếu là nhà bình thường, thật sự ngoài dự đoán lấy được nhiều tiền như vậy, đầu tư cái càng tốt hơn so với mua nhà ở chỗ này.

"Bọn họ làm sao vậy?”

Quý Vân bỗng nhiên tò mò nói: "Sao bỗng nhiên mặt mày ủ rũ? Hối hận rồi?”

Thì ra dưới lầu chị Trương cùng rời đi với người môi giới, còn lại một nhà bốn người đứng xoay quanh ở dưới lầu, giống như là vì sao mà phát sầu. Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm, nhưng ngôn ngữ cơ thể của gia đình sống động chân thật như vậy, khiến cho mọi người dễ dàng nhìn ra cảm xúc của họ. Lý Thu Thu nói: "Sao cậu cái gì cũng tò mò?”

Quý Vân nói: "Tò mò là bản năng của con người có được không? Chỉ là tớ đặc biệt ưu tú một chút, cậu cho rằng danh hiệu nữ hoàng tiếp thị là vô ích?”

Lý Thu Thu nói: "Nữ hoàng tiếp thị, mấy người trong phòng làm việc của cậu niêm phong cho cậu sao?”

Quý Vân lườm cô ấy một cái: "Tốt xấu gì cũng là một tác giả, vậy mà không có dục vọng tìm tòi nhân tính, rốt cuộc cậu làm sao viết ra tiểu thuyết hay.”

Hai người ở bên cạnh đấu võ mồm, Đường Noãn lại lẳng lặng nhìn xuống lầu.

Chỉ thấy người đàn ông cao lớn lấy điện thoại di động ra, cúi đầu giống như muốn chỉnh sửa tin nhắn, nhưng lại có chút buồn rầu, người phụ nữ bên cạnh nhìn không nổi một hơi đoạt lấy điện thoại di động, nhưng cúi đầu đánh nửa ngày, lại cứ như không quyết định được. Thanh niên cao gầy và cô gái trẻ tuổi bên cạnh vừa ghé vào cạnh bà ấy chỉ trỏ, rõ ràng là đang hướng dẫn bà ấy viết như thế nào.

Lý Thu Thu bỗng nhiên cười nói: "Người một nhà này thật thú vị."

Cô ấy hiếm khi nảy ra chút hứng thú: "Gửi tin nhắn cho ai, lại cẩn thận như thế.”

Quý Vân cười: "Giống như đại học ký túc xá, lúc bạn cùng phòng theo đuổi nam thần, một người ký túc xá giúp đỡ ra chủ ý, to được lo mất mà.”

Người phụ nữ kia cuối cùng cũng gửi tin nhắn đi, những người khác cứ như hoàn thành một chuyện lớn đời người, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Điện thoại di động của Đường Noãn vang lên một tiếng, trong hộp thoại số lạ lại có thêm một tin nhắn:

【Nhà của mẹ là ở tầng 12 của tòa nhà số 18 của tiểu khu, con có muốn xuống xem không? Con thích loại phòng nào?】

Đây chính là tin nhắn mà một nhà bốn người cọ xát gần hai mươi phút gửi tới. Ánh mắt của Đường Noãn di chuyển lên, hai tin tức kia có phải cũng là bọn họ thương tượng như vậy không? Một khoảnh khắc cô dường như cảm nhận được sự sự thận trọng và cẩn thận trong đoạn tin nhắn này: không đám nói nhiều hơn một chút, sợ cô cảm thấy xúc phạm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-61.html.]

"Ha ha ha.”

Quý Vân lại cười rộ lên, "Giống như học sinh mẫu giáo chờ phụ huynh đến đón?”

Thì ra một nhà bốn người kia sau khi phát tin nhắn xong liền xếp hàng ngồi trên ghế ở cửa nhìn cửa tầng lầu, bộ dáng kia không biết vì sao có mấy phần đáng yêu. Ngay cả Lý Thu Thu cũng cười rộ lên.

Đường Noãn nháy mắt mấy cái, ngón tay vuốt ve điện thoại di động, một lúc lâu sau trả lời【Được】. Trong sách cô vẫn luôn rời xa bọn họ, từ lúc ở cửa nhìn thấy bọn họ đưa Đường Tinh là không muốn tới gần, nhưng bây giờ nếu cô muốn thay đổi nội dung kịch bản, người nhà này lại nói rõ ràng, có phải cô có thể thử xem không?

【Ba dọn dẹp một chút, một giờ sau gặp lại.】Dưới lầu, người đàn ông hít sâu một hơi mở điện thoại di động ra, những người khác vây quanh lại, rất nhanh bốn người giống như trúng xổ số đột nhiên nhảy dựng lên, kích động ôm nhau, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Khóe miệng Đường Noãn bất giác cong lên. Uống cà phê xong, Quý Vân và Lý Thu Thu trở về bận rộn với công việc của mình.

Đường Noãn thu dọn một chút, thấy thời gian sắp đến, gửi tin nhắn cho Đường Kim Hâm. Bên kia gần như đáp lại ngay lập tức: 【Được, chúng ta đợi ở tầng 12.】

Đường Noãn hít sâu một hơi, bước vào thang máy. Cửa thang máy mở ra ở tầng 12, ánh mắt Đường Noãn đối mặt với bốn đôi mắt tha thiết đột nhiên có chút căng thẳng.

Lúc đọc sách, cô chỉ có ấn tượng đại khái đối với bọn họ, biết bọn họ yêu thương Đường Tinh, biết bọn họ còn rõ ràng hơn gia đình hào môn Đường, thật ra dựa theo kế hoạch của cô, chỉ cần kết giao khách sáo với bọn họ là được.

Nhưng bây giờ khi thực sự đối mặt với bọn họ, cô cảm nhận cảm xúc hình như có chủ ý của riêng mình. Hơn nữa dung mạo của Trâm Kim Hoa và Đường Nguyệt cực kỳ giống cô, trong lòng có một loại cảm giác thân thiết kỳ diệu tự nhiên sinh ra, chẳng lẽ thật sự là bởi vì nguyên nhân huyết mạch tương tiên sao? Loại cảm giác này quá xa lạ, cho dù Đường Noãn tự xưng là có thể nói chuyện thiện đạo, lúc này lại không biết nên nói cái gì.

May là Đường Kim Hâm trước tiên phá vỡ lúng túng: "Noãn Noãn đúng không? Vào đi trước!”

Trầm Kim Hoa khôi phục tinh thần lại, cũng vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, vào đi, vào rồi nói sau.”

Sau đó thuận thế giới thiệu cho Đường Noãn: "Đây là Đường Nguyệt, con lớn trong nhà, lớn hơn con 5 tuổi, 29 tuổi.”

"Đây là anh hai Đường Phi, lớn hơn con 3 tuổi, 27 bảy, còn có một đứa út tên là Đường Bôn, nhỏ hơn con 8 tuổi, 16 tuổi, còn đang đi học, chưa đến.”

Sau khi vào cửa, trong phòng trống rỗng, chỉ có trong phòng khách bày một cái bàn ăn, 6 7 cái ghế đơn giản, rõ ràng là tiện tay mua ở siêu thị bên cạnh.

Loading...