Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:12:52
Lượt xem: 120
Nghĩ vậy vẫn cảm thấy tiếc nuối, sớm biết vậy cô nên mua thêm một hộp, cô cũng không ngại trò vui xảy ra hai lần. Diệp Thù Yến đang nghe Giang Trạm nói về kế hoạch dự án, đáy mắt chợt hiện lên tia cổ quái, sau đó bỗng nhiên lạnh lùng: Quả nhiên thứ thuốc kia là tặng
Rõ ràng là cô muốn từ hôn đòi tiền, nhưng lại muốn giận chó đánh mèo lên người anh.
Đường Noãn đang nghĩ vui vẻ, bỗng nhiên sống lưng lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thù Yến, trong nháy mắt đó, dường như Diệp Thù Yến đã đọc được nội tâm của cô.
Nhìn lại khoảng cách, xác định là phạm vi ngoài ba mét, nhất thời cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó rất nhanh xóa bay ý nghĩ, bước vào trong phạm vi ba mét, sau đó nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra lại một lần.
Đương nhiên không phải cô không muốn nói ra miệng, mà chủ yếu là sợ một số người sẽ không cho cô cơ hội. Quả nhiên cô vừa mới ngồi xuống bên cạnh Diệp Thù Yến, Diệp Thù Thần đã dẫn Giang Miểu tới đây, thấy cô còn chưa nói gì, bộ dạng bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Cô Giang đến rồi!” Diệp Thù Thần cao giọng.
Phải nói Giang Miểu điều chỉnh cũng nhanh, lúc này cô ta tỏ ra dáng vẻ hào phóng khéo léo, như thể người ai oán tuyệt vọng vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
“Chú Diệp, ba, anh cả...... Thù Yến.”
Cô ta cười chào hỏi. Người ngồi trên ghế, ngoài Diệp Thù Yến và Đường Noãn ra, trong nháy mắt đều động đậy.
Ba Diệp cười nói: “Mau qua đây ngồi đi, anh Giang có phúc quá.”
Ba Giang rất là vinh dự, gọi cô ta tới ngồi bên cạnh mình, vừa vặn mặt đối mặt với Diệp Thù Yến, Giang Trạm thì giơ tay rót nước cho cô ta, ba Diệp thì đẩy cái mâm trái cây về phía cô ta.
So với thái độ coi Đường Noãn là không khí lúc trước, đây chính là thủ đoạn chèn ép quang minh chính đại của các đại lão. Bọn họ không để ý tới Đường Noãn, Đường Noãn cũng không để ý tới bọn họ, lấy di động ra kéo tay Diệp Thù Yến: “Anh Thù Yến...”
“Đường Noãn!” Diệp Thù Thần nhanh chóng ngắt lời cô, thấy Đường Noãn và Diệp Thù Yến đều nhìn qua, anh ấy cười nói: “Cô thích ăn cái gì?”
Nói xong đẩy mâm trái cây vừa mới được đẩy tới trước mặt Giang Miểu qua chỗ Đường Noãn: “Tôi sẽ gọi người đưa lên một ít.”
Đường Noãn như cười như không nhìn anh ấy: “Cám ơn, tôi muốn ăn chút điểm tâm, phiền phức cho anh rồi.”
Diệp Thù Thần nghiến răng, tươi cười nói: “Không phiền.”
Dứt lời, tự mình gọi nhân viên phục vụ tới, gọi mấy món ăn vặt và đồ uống.
Ba Diệp và ba Giang nhìn thế thì nhíu mày, thấy Giang Trạm tính nói chuyện, Giang Miểu nhanh chóng khơi mào đề tài: “Thù Thần nói chú muốn hỏi cháu vài chuyện?”
Mấy người cũng không nhìn Đường Noãn đang đắc ý nữa, Giang Trạm nói: “Bọn anh muốn làm một hạng mục chủ đề phim trường, khía cạnh này em hiểu hơn bọn anh một chút...”
Mấy người bắt đầu thảo luận, ba Giang thỉnh thoảng hỏi ý kiến của Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến thỉnh thoảng gật đầu, ừ một câu, tựa hồ nghe rất nghiêm túc.
Diệp Thù Thần hơi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy phỏng chừng lần này Đường Noãn không chen được vào đề tài, đang muốn nghe kỹ thì thấy Đường Noãn cầm điện thoại lên, tùy thời chuẩn bị túm lấy tay áo Diệp Thù Yến.
Diệp Thù Thần cứng lại, vội vàng phân tâm chiếu cố cô, tự mình đẩy mâm trái cây và điểm tâm cho cô, quả thực rất chu đáo.
Có vẻ Đường Noãn thích ăn cherry, Diệp Thù Thần thấy cô ăn xong, lại vẫy tay gọi một đĩa nữa, cô ăn rất ngon, khiến mấy người bên cạnh liên tiếp ghé mắt, rồi lại không tiện nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-43.html.]
Diệp Thù Yến nhìn bộ dáng thích ý của cô, ngược lại rất thưởng thức tâm tính thích ứng trong mọi hoàn cảnh của cô.
Có lẽ bởi vì anh thả lỏng tâm tình, không có cỗ khí thế lạnh như băng giờ giờ phút phút nhắc nhở Đường Noãn phải căng thẳng thần kinh, làm cho cô nhất thời đắc ý vênh váo, thấy Diệp Thù Yến nhìn cô, không chỉ tự ăn một miếng, mà còn lấy một quả đưa cho Diệp Thù Yến.
Trên bàn nhỏ nhất thời yên tĩnh, Đường Noãn cũng âm thầm nói, sao người máy như Diệp Thù Yến có thể ăn vặt được chứ, cô đang nghĩ xem có nên nói đùa một câu rồi rút tay lại không, quan tâm gì tới xấu hổ hay không xấu hổ, dù sao sau này cũng không xuất hiện chung với mấy người này nữa. Lại thấy Diệp Thù Yến vươn tay thản nhiên bỏ quả cherry đó vào miệng, Đường Noãn không khỏi sững sờ, luôn cảm thấy quả cherry đó cực kỳ ngon.
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô: “Sao hử?”
Có vẻ tâm trạng của anh không tệ, không hiểu sao Đường Noãn lại nghe được chút ý trêu chọc từ trong giọng nói lạnh nhạt của anh.
Tim Đường Noãn đập thình thịch, rất xấu hổ, sau đó bắt đầu bắt bẻ Diệp Nhị: “Tôi thấy có hơi khát nước, muốn uống chút rượu vang đỏ.”
Diệp Thù Thần: . . .
Đường Noãn nói xong cũng phản ứng lại lời này của mình tựa hồ có ý tứ nội hàm, nhưng nhìn bộ dáng khẩn trương của Diệp Nhị và Giang Miểu, trong nháy mắt cô lại thả lỏng, cười hỏi: “Không có sao?”
Diệp Thù Thần không tự chủ nghiến răng, chỉ thấy Diệp Thù Yến giương mắt nhìn anh ấy: “Không phải em đi lấy rượu sao?”
Diệp Thù Thần cứng lại, vội vàng cười nói: “Đương nhiên có rồi, đang rót rượu, lập tức sẽ có ngay.”
Anh ấy vừa vừa nói xong, nhân viên phục vụ đã bưng khay tới, phía trên đặt rượu vang đỏ đã rót: “Bà chủ bảo tôi mang lên.”
Diệp Thù Thần trong nháy mắt nghi hoặc, anh ấy vừa mới dặn dò người ta lấy rượu, vậy rượu này ở đâu ra? Chợt thấy mẹ anh ấy đứng ở cách đó không xa khẽ vuốt cằm nhìn anh ấy, hóa ra là mẹ anh ấy sắp xếp, chuyện này cũng không kỳ lạ, nhất thời trong lòng bình tĩnh lại. Nhưng khi quay đầu đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của Đường Noãn, trong lòng Diệp Thù Thần vẫn không nhịn được ngột ngạt, anh ấy phải nhanh chóng tìm một cơ hội giải thích với anh cả, anh ấy không muốn chịu đựng sắc mặt đắc chí của người phụ nữ này nữa. Nghĩ đến bình rượu ngon của mình, Diệp Thù Thần càng nghĩ càng tức, lúc đưa ly rượu tới tay Đường Noãn, nhịn không được cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Chậc, nếu anh ấy đã có thái độ như vậy, Đường Noãn cô đây sẽ còn hăng hái hơn nữa. Cô không hề đề cập tới nhu cầu gì nữa, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm rượu vang đỏ trong ly, giống như bên trong bị hạ độc vậy. Diệp Thù Thần nhìn mà cắn răng, Giang Miểu thì tiếp tục nhắc tới đề tài, để mọi người lần nữa bỏ qua Đường Noãn. Các đại lão đang bàn chính sự, tất nhiên Đường Noãn không tiện xen vào, nhưng cho rằng làm vậy là cô sẽ hết cách sao?
Cô còn có mã hóa giọng nói à nha, mặc dù chỉ là một chiều: [Chắc Diệp Thù Thần không dám đâu, trong sách nói loại rượu này mà trộn với rợu đổ hỗn hợp, đối với người bình thường mà nói thì cũng sinh ra hiệu quả dị ứng giống như Giang Miểu, Diệp Thù Thần tinh thông các loại rượu, chắc là biết loại thường thức này.]
[Nhưng Diệp Thù Thần lại dám uy h.i.ế.p mình, rốt cuộc là ai muốn làm chuyện xấu hả?]
[Không được, mình phải hù dọa anh ta, dùng điện thoại mãi thì anh ta cũng sẽ miễn dịch, nếu anh Thù Yến đến nói chuyện với mình thì tốt rồi.]
[Cũng không cần phải trả lời, chỉ cần quay đầu nhìn em là được, nhìn em là được.]
[Anh Thù Yến, nhìn em đi, van cầu anh nhìn em đi, nhìn bảo bối bé bỏng của anh đi, bảo bối bé bỏng cần được chú ý...] Diệp Thù Yến bị cô lảm nhảm cho đau đầu, nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô. Đường Noãn lập tức bắt được ánh mắt của anh, lại gần giả vờ hỏi: “Sao vậy? anh Thù Yến?”
Diệp Thù Yến: . . .
“Có muốn nếm thử không?”
Cô nâng ly rượu hỏi: “Tuy rằng trước đây anh từng trúng một lần......”
“Nói thầm cái gì vậy.”
Diệp Thù Thần nghe mà hết hồn hết vía, vội vàng giơ ly rượu lên cắt ngang lời cô: “Ba, chú Diệp, anh cả, anh Trạm, đây chính là rượu ngon mà con trân quý, biết hai người thích nên cố ý lấy ra, mọi người nếm thử đi, đừng phụ lòng con.”