Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:12:50
Lượt xem: 128
Diệp Thù Thần nắm lấy tay Giang Miểu nhanh chóng giải thích: “Trong lòng anh cả em có chị, thật đó.”
“Vừa rồi bọn em mới cùng nhau bàn bạc công việc, em mới đề nghị tới chuyện gọi chị tên thì anh cả em đã đuổi Đường Noãn đi, anh ấy chỉ biểu hiện có hơi quá đáng trước mặt chị mà thôi, chứ bọn em ngồi ở đó nửa ngày, cũng đâu thấy anh ấy để ý tới Đường Noãn chút nào.”
Giang Miểu không nói gì, nắm chặt bình nhỏ trong tay không buông, đáy mắt đã chứa nước mắt, một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Thù Thần, cám ơn em đã an ủi chị, nhưng mà chị cần tự mình xác nhận.”
Trong giọng nói của cô ta mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền: “Đây là lần cuối cùng, nếu như anh ấy vẫn không thèm để ý đến chị, chị sẽ buông tha, chị không thể vì anh ấy mà buông bỏ tự tôn như vậy được, mất đi bản thân, trở thành một người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.”
“Cảm ơn em đã giúp chị kéo dài thời gian đăng thông báo, đây là lần cuối cùng......”
Nói xong thì định đổ thứ giống như thuốc vào miệng, Đường Noãn hoảng sợ, vội vàng giơ di động lên, lên tiếng: “Muốn tự sát à?”
Hai người đang tranh chấp nghe vậy thì sửng sốt, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Đường Noãn.
Diệp Thù Thần nhíu mày: “Sao cô lại xuống đây?”
Anh ấy cho rằng Đường Noãn phải tốn thời gian mới vào được phòng anh cả, rồi cũng sẽ phải mất thời gian dừng lại ở đó một lúc mới đúng.
Đường Noãn giơ điện thoại lên ghi hình: “Chỉ lấy ít đồ mà thôi, may mà tôi xuống đây, bằng không tôi sợ tôi lại bị oan, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Diệp Thù Thần nói: “Liên quan gì đến cô, bớt ở đây tự mình đa tình đi.”
Đường Noãn lại nhìn về phía bình thuốc trong tay Giang Miểu, lại nhìn tư thế của hai người bọn họ. Lúc này Diệp Thù Thần mới ý thức được, vừa rồi vì ngăn cản cô ta mà một tay anh ấy đang nắm lấy tay cô ta, tay kia ôm chặt người vào trong lòng ngực, lập tức anh ấy như bị bỏng, nhanh chóng nhảy ra. Đường Noãn như không thấy anh ấy mất tự nhiên, vừa đến gần vừa nói: “Ai biết cô có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi không, dù sao ở đây chỉ có một mình tôi là có xích mích với cô.”
Cô nhìn về phía Giang Miểu: “Sao hả? Anh Thù Yến không tin tôi đẩy cô xuống nước, nên cô lại muốn vu oan cho tôi một tội danh ghê gớm hơn à?”
“Nhưng cô đừng nghĩ nữa, lần này tôi quay lại hết rồi.”
Đường Noãn lại nhìn về phía Diệp Thù Thần: “Diệp Nhị, đến lúc đó anh sẽ không làm chứng nói dối chứ?”
Diệp Thù Thần cười lạnh một tiếng: “Có phải cô có chứng vọng tưởng thành người bị hại không hả, ai thèm vu oan hãm hại cô, đây là rượu thuốc!”
“Tôi không tin.”
Đường Noãn đã đứng ở trước mặt Giang Miểu, đưa tay cầm cái bình nhỏ trong tay cô ta nhìn kỹ một chút, là chất lỏng, lại đưa tới bên mũi ngửi ngửi, quả thật có mùi rượu nhàn nhạt.
Nhưng Đường Noãn không nghĩ Giang Miểu sẽ vô duyên vô cớ tới mức uống rượu thuốc, nghĩ tới đây, lại nhìn thần sắc mất tự nhiên của Diệp Thù Thần, bỗng nhiên đầu cô nhảy sóng: “Có phải cô dị ứng với thứ này không hả?”
Vẻ mặt Giang Miểu và Diệp Thù Thần đồng thời biến đổi. Đường Noãn hiểu ra: “Rượu thuốc này, nếu cô uống vào sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, mà phản ứng dị ứng có thể khiến anh Thù Yến không thể không chú ý tới cô... Hoặc là nói, không thể không tự mình đến giải cứu cô...”
Giang Miểu không ngờ Đường Noãn lại biết bí mật của cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-42.html.]
Diệp Thù Thần hiển nhiên cũng biết, cũng không ngạc nhiên, Diệp Thù Thần thích sưu tầm các loại rượu, nhất là loại hiếm lạ cổ quái này, quan hệ của Giang Miểu với anh ấy cũng không tính là xa lạ, chắc lúc mời Giang Miểu uống thử, cô ta không cẩn thận uống phải loại này, sau đó thì có chuyện. Cô nói mà, trong thời gian ngắn mà sao Diệp Thù Thần lại chú ý tới Giang Miểu như vậy, trong đó quả nhiên còn có ẩn tình.
Đường Noãn nhìn sắc mặt Giang Miểu đỏ bừng, cười nhạo một tiếng: “Còn bảo cô không đề tiện, tham dự yến tiệc này thì ai cũng phải nể mặt mũi nhà họ Diệp và nhà họ Giang, ai dám tùy tiện chạm vào cô?”
“Hơn nữa chiêu tự mình uống thứ mình dị ứng này cũng rất cao minh, dù sao ngoài tôi có xích mích với cô ra, ai sẽ nghĩ cô tự mình làm cho mình dị ứng chứ? Ngay cả hiềm nghi của anh Thù Yến cũng có thể rửa sạch, còn cao minh hơn thủ đoạn đẩy tôi xuống nước rồi bày trò trả đũa.”
Diệp Thù Thần nhíu mày nói: “Đường Noãn, cô đừng nói lung tung.”
Đường Noãn từ chối cho ý kiến: “Cô Giang dùng thủ đoạn để giở trò với anh Thù Yến, nhưng tôi tin ý chí của anh Thù Yến kinh người, chỉ cần là người anh ấy không thích, dù cho trúng thuốc thì anh ấy cũng sẽ không đụng vào.”
Giang Miểu vừa tức vừa giận: “Cô cho rằng ai cũng đê tiện như cô, tại sao tôi phải hạ dược Diệp Thù Yến chứ!”
Đường Noãn cũng không tức giận, chỉ nói: “Biết vì sao tôi biết phản ứng dị ứng của cô không? Bởi vì hai chúng ta giống nhau.”
Cô lắc lắc cái chai nhỏ: “Nếu cô Giang thật sự muốn xác định tâm ý của anh Thù Yến, chẳng bằng hai ta cùng uống đi? Xem cuối cùng anh ấy sẽ chọn ai, nếu không chỉ có một lựa chọn là cô, vậy không phải anh ấy sẽ phải gánh vác tội danh thấy c.h.ế.t mà không cứu sao, đến lúc đó nhà họ Giang sẽ kết thù với nhà họ Diệp, so với cái giá lớn đó, ngủ với cô sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Giang Miểu thẹn quá hóa giận: “Cô!”
Đường Noãn nói: “Cô đã nói được ăn cả ngã về không, vậy hai ta cùng uống, cô có dám cược hay không?”
Giang Miểu cắn môi nói không nên lời. Đường Noãn cười nhạo một tiếng, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng trên tủ đựng đồ bên cạnh, sau đó trực tiếp đổ rượu khiến Giang Miểu mê loạn vào trong bình. Diệp Thù Thần không kịp cản, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: “Rượu của tôi! Cô làm gì vậy hả?”
“Hai người yên tâm sao? Nhỡ đổ xuống đất, biết đâu lại khiến người nào đó dị ứng thì sao, rượu thuốc dễ bay hơi, ngộ nhỡ người tới tầng này đều hít phải, nhà các anh có tụ tập đủ người để làm cái đó không?”
Sắc mặt Diệp Thù Thần tối sầm, nói: “Sao cô không đổ vào nhà vệ sinh?”
Đường Noãn nói: “Không nhớ ra, ai bảo anh không nhắc nhở tôi.”
Dứt lời thì nhét cái bình cho Diệp Thù Thần rồi trực tiếp xuống lầu. Cô thừa nhận là cô cố ý, cô cảm nhận được Diệp Thù Thần có dấu hiệu nhắm vào cô, nghĩ đến trong sách anh ấy đuổi tận g.i.ế.c tuyệt cô, cô không rộng lượng tới mức không giận chó đánh mèo.
Nhưng có phải trong góc tối nào đó, bản thân quyển sách này tự có ý chí của nó không? Trong sách, người làm chuyện này là cô. Đương nhiên, là tự cô uống thuốc, thực ra không có lý luận âm mưu như cái cô đã nói với Giang Miểu, thuần túy là do cô không có cách cho Diệp Thù Yến uống. Anh chàng Diệp Thù Yến đó quá cẩn thận, hơn nữa nghe nói từ sau khi trúng thuốc một lần, gần như anh sẽ không uống rượu nơi công cộng. Giang Miểu ở trong sách phải tính toán rất nhiều, tốn thời gian hơn một tháng từ từ tạo gốc, đối phương tạo gốc bao lâu, Đường Noãn bị dày vò bấy lâu, dưới sự bức bách đổi trắng thay đen của mọi người, hơn nữa thái độ của Diệp Thù Yến cho tới nay tựa hồ hướng về cô ta, cuối cùng biết được Đường Dị muốn công bố thân thế của cô trong buổi họp báo quan trọng của nhà họ Diệp, lúc ấy cô gần như sụp đổ, vì thế tiên hạ thủ vi cường, được ăn cả ngã về không, ngủ Diệp Thù Yến......
Haiz, vừa rồi thất sách rồi, tư duy Đường Noãn bỗng nhiên nhảy vọt, đáng ra cô nên thuận thế đưa Viagra cho Giang Miểu, biểu cảm của đối phương khi thấy thứ đó, nhất định vô cùng đặc sắc. Quên đi, chờ lát nữa nhà họ Đường đến, chuyện từ hôn sẽ được quyết định, rồi đưa cho Diệp Thù Yến cũng có tác dụng như vậy thôi, đưa trước mặt mọi người, chắc chắn hiệu quả sẽ vô cùng tuyệt vời, ha ha ha...