Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-19 11:04:59
Lượt xem: 232
Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi khi bốn mắt nhìn nhau, Đường Noãn nhạy bén phát hiện trong mắt đối phương lướt qua một vẻ khinh thường cùng chán ghét.
Đường Noãn không khỏi nhíu mày, ai, cái này là bất bình thay người yêu cũ?
Nhưng cũng không phải lỗi của cô, thời điểm cô và Diệp Thù Yến đính hôn không phải hai bên đều đang độc thân sao?
Nhìn vệ sĩ của đối phương xua đuổi cô, Đường Noãn hơi cúi đầu tháo kính râm xuống, nhìn qua phần kính về phía Giang Miểu cong môi cười một tiếng, lúc xoay người chậm rãi kéo kính râm xuống.
Vị công chúa này là quá gấp gáp hay quá tự tin? Coi như gia thế của Đường gia có kém hơn Giang gia, nhưng Đường Noãn cô có thể đính hôn với người thừa kế của Diệp gia, là ai nên hiểu ra chứ?
Vì vậy những người hâm mộ bên ngoài nhìn thấy chị tiểu thư xinh đẹp đó, đầu tiên là theo bản năng phát ra những lời khen ngợi, ngay sau đó lại không rời di chuyểN đi theo phần gọng kính nhìn thấy đôi mắt sâu sắc, lướt qua gò má trắng nõn đôi môi kiều diễm đỏ mộng, cuối cùng ánh mắt rơi nhẹ trên phần cổ áo sơ mi.
Bên ngoài áo sơ mi chất lụa mỏng, cổ áo rộng, bị sức nặng của chiếc kính râm kéo xuống, lộ ra một chiếc áo đen bó sát người, vóc người kiêu ngạo vừa ẩn vừa hiện, lại quần jeans tôn lên vòng m.ô.n.g và chân dài.
Đều là những động tác tự nhiên, nhưng lại rất cám dỗ.
... Ôi yêu tình này! Quý Vân trong đám người thầm mắng. Cô thấy rõ cô gái bên cạnh nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Thật hâm mộ cái kính đó.”
Đường Noãn lại giống như không có gì, vén tóc qua sau tai, những móng tay nhỏ được sơn màu đỏ trầm xuyên qua mái tóc dài, khiến người khác nhìn cũng rất xao động.
Đợi đi tới trước mặt những người hâm mộ, cô lại dùng ánh mắt hồ ly đa tình đó quét qua, giống như một hồ ly tinh, xinh đẹp quyến rũ, câu người đoạt hồn.
Quả nhiên những người hâm mộ ở hàng đầu tiên có chút xôn xao, quay ống kính về phía cô.
"Chị đẹp, chị cũng là ngôi sao nổi tiếng sao?”
"Hay là người mẫu.”
Đường Noãn lười biếng khoát khoát tay, cười trêu đùa nói: “Không a, chị là phú bà.”
Mọi người hưng phấn hơn, thậm chí không để ý đến Giang Miểu, dời ống kính theo Đường Noãn.
Dù sao người hâm mộ của Giang Miểu cũng rất đông, hơn nữa còn có người khác chụp, gặp một chị đẹp phú bà khó như vậy, coi như không thể bỏ qua.
Đường Noãn quay đầu nhìn Giang Miểu nghiêng đầu cười một tiếng.
Có một lời đã nói, dễ thương ở trước mặt sự quyến rũ, không đáng nhắc tới.
“Ha ha ha, tớ thật đúng là lo lắng vô ích rồi, tớ quên mất cậu là hỗn thế ma nữ.”
Quý Vân vừa lái xe vừa cười: “Tiểu công chúa nhà họ Giang cũng bị cậu làm cho tức xanh mặt rồi.”
Đường Noãn thoải mái dựa vào lưng ghế, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Cô ta không phải là diễn viên sao? Biểu hiện rõ ràng như vậy? Xem ra kỹ năng diễn xuất của cô ta vẫn cần phải mài giũa thêm.”
“Cậu bớt tạo nghiệp đi.”
Quý Vân nói: “Nhà họ Giang vừa mới đón cô ta về, hiện tại cả nhà đó đều hận không thể sủng cô ta lên trời, muốn gì được nấy, cẩn thận nhà đó gây phiền toái cho cậu đấy.”
Đường Noãn lười biếng cười, hất cằm nói: “Tớ có Diệp Thù Yến mà.”
Quý Vân nghẹn lời: “Vâng, vâng, vâng, cậu có Diệp Thù Yến, một Diệp thiếu gia là đủ để cậu ngang nhiên đi khắp nơi rồi.”
“Nói mới nhớ, chuyện này cậu đã hỏi Diệp thiếu gia chưa?”
“Tại sao phải hỏi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-3.html.]
Đường Noãn tựa hồ nghe được chuyện cười gì đó: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy Diệp Thù Yến sẽ quan tâm tới loại tin đồn nhảm này sao? Loại chuyện này chỉ cần một kẻ nhàn rỗi như tớ để ý tới là đủ rồi. Tớ muốn tạo cho anh ấy một môi trường yên tĩnh để anh ấy tập trung kiếm tiền.”
Quý Vân: …
“Đỉnh, vẫn là cậu đỉnh.”
Ngay cả cơ hội cho tình địch xuất hiện trước mặt Diệp thiếu gia cũng không có.
Chiếc xe thể thao khoa trương màu đỏ rực dừng lại ở lối vào ngôi nhà cổ của nhà họ Đường, Quý Vân nhận ra chiếc xe xa hoa đậu bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: "Đó không phải là xe của Giang Trạm sao? Nhanh như vậy đã tìm tới rồi?”
“Tiểu công chúa nhà họ Giang mách lẻo còn nhanh hơn cả học sinh tiểu học?”
Đường Noãn xuống xe, chậc lưỡi: “Cái miệng quạ đen của cậu cũng linh quá nhỉ?”
“Miệng quạ gì chứ?”
Quý Vân không chịu thừa nhận: “Đó đều là do tớ đọc nhiều tin tức, sau đó dựa vào trực giác nhạy bén mới đưa ra dự đoán.”
“Dù sao cậu cũng nên tự mình cầu phúc đi, không thì nhanh đi nhờ chồng chưa cưới của cậu giúp đỡ đi. Tớ đi đây, bảo trọng!”. Vừa khởi động xe, cô ấy không nhịn được nói: “Nếu có chuyện gì hay ho thì lập tức nói cho tớ biết nha.”
Đường Noãn đảo mắt, phớt lờ cô ấy.
Quản gia đã đi ra nghênh đón: “Nhị tiểu thư, cô về rồi.”
Đường Noãn giao hành lý cho người hầu, từ xa đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Đường Thắng An trong phòng khách, cô hỏi: “Có khách à?”
Quản gia ôn tồn nói: “Ừm, là đại thiếu gia của nhà họ Giang đến.”
Trong lúc nói chuyện thì Đường Noãn đã vào cửa, cô không khỏi nhíu mày, ba mẹ cô, chị cả Đường Sương, thậm chí con riêng của ba cô là Đường Dị đều ở đây. Bọn họ tập trung ở đây rõ ràng không phải để hoan nghênh cô trở về nước sau khi tốt nghiệp.
Ánh mắt Đường Noãn dời về phía thanh niên ngồi ở phía trên, tướng mạo đối phương đẹp trai trong trẻo, khí chất tao nhã, toàn thân viết đầy bốn chữ "Tôi là tinh anh", đó là anh trai cả của Giang Miểu - Giang Trạm.
Giang Trạm thấy Đường Noãn thì đứng dậy, nhẹ nhàng chào hỏi: “Vị này là Đường Noãn à? Quả nhiên rất xuất sắc.”
Đường Thắng An cười toe toét đến tận mang tai: “Giang tổng quá khen rồi, nếu nó có thể bằng một nửa của Cô Giang thì chúng tôi còn phải thắp hương cảm tạ trời đất.”
Lâm Nguyệt Nga vội vã vẫy tay với Đường Noãn: “Noãn Noãn, mau đến đây chào hỏi đi, đây là Giang tổng của tập đoàn Giang Sơn, trẻ tuổi đầy triển vọng.”
Đường Noãn cười nói: “Ba, chuyện này không cần nói cho con biết, nhìn anh ấy...”
Cô liếc nhìn Đường Dị bên cạnh một lượt: “... nhìn dáng vẻ của anh ấy là đã biết Giang tổng chắc chắn là nhân trung long phượng rồi.”
Mặc dù không nói ra nhưng sự ngắt quãng tinh tế và ánh mắt vi diệu của cô đã biểu hiện rõ là đang nói đến sự khúm núm nịnh bợ của người nào đó.
Sắc mặt Đường Dị tối sầm lại.
Đường Thắng An lườm cô một cái: “Noãn Noãn, con làm gì vậy, khó khăn lắm mới được về nhà, đừng kiếm chuyện nữa được không?”
Đường Noãn vừa định nói chuyện thì Giang Trạm đã cười cho qua: “Anh chị em trong nhà chính là như vậy, càng ầm ĩ thì càng thân thiết.”
Nói đến đây, anh ta thở dài nói: “Khi tôi còn nhỏ cũng rất thích bắt nạt mấy đứa giống như bánh bao như Miểu Miểu.”
“Tiếc rằng sau này lại xảy ra một tai nạn khiến em ấy phải chịu nhiều đau khổ. Bây giờ em ấy đã được tìm về, vậy nên dù cho em ấy có muốn sao ở trên trời đi chăng nữa, tôi cũng sẽ hái xuống cho em ấy.”
Khi nói đến câu này, anh ta nhìn Đường Noãn cười híp mắt.