Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:03:41
Lượt xem: 23
Mấy người đàn ông kịp phản ứng lại, lập tức bắt đầu ồn ào, Tạ Phi Triết dẫn đầu: "Hôn một cái hôn một cái.”
Xem các ngươi còn làm trò như thế nào. Lần này đến phiên mấy người phụ nữ lo lắng, trong mắt tràn đầy cầu khẩn nhìn chăm chăm Quý Vân.
Người chị em, an nguy của chúng tôi phụ thuộc vào cậu!
Lên đi! Cho dù không thành người yêu được, bây giờ hôn một cái cũng lời rồi, không phải sao? —— ý kiến này đến từ chị cả dũng mãnh Đường Nguyệt.
Quý Vân cắn môi, vì hạnh phúc của các chị em, tính toán liều mạng!
Nhưng mà không đợi cô ấy tiến lên, eo cô ấy bỗng nhiên bị ôm lấy, người đàn ông luôn dịu dàng ấm áp bá đạo ngậm chặt môi cô ấy.
Quý Vân kinh ngạc mở to hai mắt.
Đường Noãn thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ tay hoan hô, về phần hoan hô bạn thân có được hạnh phúc, hay là hoan hô chính mình tránh được một kiếp... Đoán là mọi người ở đây đều biết.
Cho nên mấy người phụ nữ thuận lợi tránh thoát một kiếp, thấy tốt cũng biết điểm dừng, ngoan ngoãn đi theo đám đàn ông về nhà.
À, ngoại trừ Đường Tinh, cô ấy vẫn bảo Tạ Phi Triết cút đi, sau đó đi theo Đường Noãn. Lúc xuống dưới lầu, một bóng người say khướt bỗng nhiên vọt tới, Diệp Thù Yến phản ứng rất nhanh bảo vệ Đường Noãn ở phía sau, nhấc chân đá văng người ta ra. Đang muốn gọi bảo vệ thì thấy người nọ mở miệng gọi tên các cô: "Đường Noãn, Đường Tinh!”
Đường Noãn nhìn kỹ, vậy mà là Đường Dị, nhìn qua có vẻ anh ta sa sút tinh thần hơn lúc Đường Noãn rời khỏi nhà Đường Thắng An nhiều.
Đường Dị ngẩng đầu nhìn các cô kêu gào nói: "Tôi là em trai của các người! Nếu như không phải lúc đó mẹ tôi tráo đổi các người, thì sao các người có được kết quả như ngày hôm nay!”Trong đại sảnh có không ít người, anh ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều giật mình. Một khoảng thời gian rất dài, trong giới đều thảo luận vì sao Đường Noãn và Đường Tinh lại bị đổi, bởi vì hai người đều họ Đường, dạo đó tưởng là bệnh viện nhầm lẫn, không ngờ lại là mẹ ruột của Đường Dị làm. Nghĩ như vậy cũng đúng, tuy rằng lúc trước nói Lâm Nguyệt Nga sinh ra con gái thì để cho Đường Dị kế thừa sản nghiệp của gia đình, nhưng có Đường Sương ở phía trước, Đường Tinh lại là con ruột hợp pháp, vẫn không đủ bảo đảm, nếu đối phương là hàng giả, sau này nói không chừng sẽ trở thành lợi thế của Đường Dị...
Hành động này không thể nói là không độc ác. Đường Dị hiển nhiên không biết hậu quả mà chuyện này sẽ gây ra cho anh ta và mẹ ruột tiểu tam của anh ta, vẫn đang hét lớn: "Đường Noãn, Đường Tinh! Các người bây giờ một là con dâu nhà họ Diệp, một là con dâu tương lai của nhà họ Tạ... Nếu mọi người biết em trai của hai người ở rể nhà một người mập xấu xí, chẳng lẽ hai người không thấy mất mặt hay sao?”
Đường Noãn nhíu mày, xem ra nhà họ Đường vẫn như cũ, không có quan hệ thông gia của Đường Tinh và cô, bọn họ lại đánh chủ ý lên người Đường Dị... Nhìn Đường Thắng An, Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương vội vàng chạy tới, bỗng nhiên Đường Noãn cảm thấy giống như đã qua mấy đời, đã rất lâu cô không nhớ tới gia đình này.
Người nhà họ Đường đã từng cao cao tại thượng không ai bì nổi, lúc này cúi đầu khom lưng ở trước mặt cô. Đường Thắng An nói: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sẽ dẫn nó đi ngay.”
Nói xong vội vàng chỉ huy bảo vệ đi lên kéo người. Lâm Nguyệt Nga cũng nói: "Rất xin lỗi, chuyện lén đổi con chúng tôi cũng chỉ mới vừa nghe nó nói mới biết, chúng tôi về nhất định sẽ xử lý tốt người phụ nữ kia, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Bọn họ nhìn cô hết sức chăm chú, không dám để cho cô có một chút bất mãn. Đó là ánh mắt Đường Noãn từng vô cùng khát vọng, nhưng hiện tại trong lòng cô lại không còn chút gợn sóng nào nữa.
Giờ khắc này cô lại lần nữa hiểu được, mình đã không còn giống trước, bây giờ cô rất mạnh mẽ, không ai có thể khinh thường. Đại khái là người nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, trên đường trở về không biết tại sao Đường Noãn lại nhớ tới anh trai nhỏ đã dạy đạo lý cho cô...
【Nếu không muốn người khác khinh thường, nhất định phải làm cho bản thân mình đủ mạnh.】
Đường Noãn chợt quay đầu lại nhìn Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến cười tủm tỉm nhìn cô.
Đường Noãn cẩn thận đánh giá một lúc lâu, mở miệng nói: "Vậy nếu em không mạnh bằng bọn họ.”
Diệp Thù Yến cười: "Nếu như không đủ mạnh mẽ, thì nghĩ cách để cho bọn họ biết được hậu quả khi khinh thường em.”
Đường Noãn nhìn anh, có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc: "Anh trai nhỏ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-227.html.]
Diệp Thù Yến giơ tay sờ sờ mũi cô: "Bé mít ướt.”
Đường Noãn nhào về phía anh: "Thật sự là anh sao?”
Cô cho rằng cô đi qua một đoạn đường vòng, cuối cùng là Diệp Thù Yến dẫn cô đi trở lại, thì ra, từ đầu đến cuối đều là anh sao? Diệp Thù Yến ôm cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: "Ừm, em làm rất tốt.”
Đường Noãn bỗng nhiên phản ứng lại: "Anh đã nhận ra từ lâu em rồi phải không?”
Diệp Thù Yến không trả lời câu hỏi của cô, chỉ híp mắt nói: "Không giống em, ngốc như vậy, mới nãy anh đã đi tới trước mặt em rồi, còn bị em nhốt ngoài cửa.”
Đường Noãn: . . . Lên thang máy, Đường Noãn bất thình lình hỏi anh: "Anh định xử lý em như thế nào?”
Sau đó tập trung tinh thần muốn nghe kế hoạch của anh.
Nhưng không nghe được gì cả, chỉ thấy Diệp Thù Yến bỗng nhiên lấy ra một cái cà vạt từ trong túi, hai tay nắm một đầu vung về phía Đường Noãn sau đó kéo một cái, cả người Đường Noãn bị cà vạt kéo vào trong n.g.ự.c anh, sau đó cũng không biết anh làm thế nào, thuận lợi cột tay cô lại thành một bó. Tức thì Đường Noãn không thể nhúc nhích, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: "Vừa rồi anh không hề nghĩ gì? Anh đã mưu tính trước đó rồi?”
Diệp Thù Yến cúi đầu mổ mổ môi cô cười khẽ: "Xử lý em như thế nào, không cần nghĩ, là bản năng.”
"Bản năng ngược đãi em?”
Diệp Thù Yến cười: "Đương nhiên là bản năng yêu em.”
Đường Noãn nhìn cà vạt trói mình: …Anh gọi nó là tình yêu à?
Diệp Thù Yến mỉm cười. Mắt thấy sắp đi vào cửa, Đường Noãn bỗng nhiên nói: "Em cảm thấy lúc trước anh đã nói sai một chuyện.”
Diệp Thù Yến kéo cô đi về phía trước: "Chuyện gì?”
Đường Noãn nói: "Lúc trước anh nói, tất cả mọi thứ, không phải ngẫu nhiên, không phải duyên phận, toàn bộ đều là kết quả do em nỗ lực, là em cố gắng giãy dụa đi tới trước mặt anh. Thật ra không phải...”
Cô nhìn Diệp Thù Yến: "Tất cả những chuyện này quả thật không phải ngẫu nhiên, không phải duyên phận, nhưng nguyên nhân là do anh gieo ra, là anh dạy em phải đi về phía trước như thế nào, em mới có thể đi tới trước mặt anh.”
Cô chủ động tới gần Diệp Thù Yến ngửa đầu nhìn anh. Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn cô: "Sau đó thì sao?”
Đường Noãn nhón chân hôn lên môi anh, làm nũng nói: "Sau đó em đã đến trước mặt anh rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”
Diệp Thù Yến bị cô chọc cười, Đường Noãn lập tức đánh rắn giập đầu, áp vào trong n.g.ự.c anh cọ cọ: "Nha, có được không? Tha thứ cho em~ người ta đi cũng vất vả lắm nha~"Ngay từ đầu Diệp Thù Yến còn căng mặt, cuối cùng không thể chống đỡ cởi cà vạt ra, Đường Noãn vui vẻ nhảy thẳng lên người anh: "Anh tai nhỏ, anh là tốt nhất!”
Diệp Thù Yến tự nhiên đỡ lấy cô cười mắng: "Lời ngon tiếng ngọt.”
Đường Noãn vòng quanh cổ anh nghiêm túc nói: "Nói bậy, em nói là sự thật.”
Số phận của chúng ta, không phải ngẫu nhiên, không phải duyên phận, là kết quả chúng ta tự tiến gần đến với nhau. Hai người nhìn nhau, cũng không biết là ai thăm dò trước, lưu luyến hôn nhau...
HẾT TRUYỆN