Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-30 23:53:26
Lượt xem: 139
Đường Noãn rời đi rất tích cực, cô tỏ vẻ như đang chống đỡ cơ thể suy yếu, cần được trở về nghỉ ngơi gấp, nhưng Diệp Thù Yến lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô tính khoảng cách.
[Anh Thù Yến thoạt nhìn có vẻ không khỏe lắm, mình phải nhanh chóng khoẻ lên để chăm sóc anh ấy…] Đây là trong phạm vi ba mét.
Vừa bước qua phạm vi ba mét, phong cách đột ngột đảo ngược: [Mẹ nó, mệt c.h.ế.t chị mày rồi, may mà khoảng cách có hạn, nếu không ngay cả trong lòng cũng phải diễn kịch, đúng là có thể lấy mạng già của người ta mà.]
[... Tuy ôm một chút hy vọng nhưng không ngờ lại là thật, Diệp Thù Yến đúng thật là Boss phản diện, để mình suy nghĩ xem anh ấy đã làm những chuyện gì rồi? Ôi, không nhớ được, tức c.h.ế.t mình rồi, đồ cặn bã!]
Diệp Thù Yến: …
Hoá ra câu nói anh nghe thấy trước khi anh tỉnh dậy là do cô mắng…
Lần thứ hai cô nhắc đến từ boss phản diện gì đó, Diệp Thù Yến không khỏi yên lặng tập trung lắng nghe: [ Cho rằng mình sẽ cam chịu số phận sao? Không phải…]
Tiếng nói trong đáy lòng ngừng lại.
Có Đường Noãn cung cấp ý nghĩ, Diệp Thù Yến nhìn ra khoảng cách, khoảng cách hữu hiệu đối với cô là trong vòng năm mét.
Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Đường Noãn, rũ mí mắt xuống, giờ chuyện của anh đã có manh mối rồi, vậy chuyện ở bên phía Đường Noãn cũng phải làm rõ ràng, anh không thích chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Sau khi Đường Noãn xác định mình thật sự sống trong quyển sách đó, phản ứng đầu tiên chính là cười lạnh: Viết chó quá!
Cô mới không thèm chấp nhận đâu.
Con người của Đường Noãn từ trước đến nay không cam chịu số phận, nếu như cam chịu số phận, e rằng ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cho nam chính cũng không có, từ sớm đã bị nhà họ Đường đem ra làm bia đỡ đạn mất rồi.
Hôm nay đã xác định được rằng mình đang sống trong cuốn tiểu thuật, vậy tiếp theo, cô phải xác định một chuyện khác: tình tiết trong tiểu thuyết có thể thay đổi hay không?
Nếu như có thể thay đổi tình tiết, vậy thì chứng minh quyển tiểu thuyết đó cũng không tính là gì, vận mệnh của cô vẫn là do bản thân cô làm chủ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng nếu như không thể…
— Vậy thì cô sẽ biến nó thành có thể! Dù sao đừng hòng cô cam chịu số phận.
Với lại bây giờ cô đã biết trước được tình tiết, còn thu được không ít thông tin vượt mức…Hì hì…
“Cậu nghĩ gì đấy? Cười rợn người quá.”
Quý Vân tỏ vẻ sợ hãi.
Lý Thu Thu vừa nhanh chóng cầm điện thoại gõ chữ, vừa chậm rãi nói: “Đắc ý chứ sao, vừa rồi chúng ta cũng thấy rồi đó, Diệp đại thiếu không hỏi nguyên do đã bảo vệ cậu ấy.”
“Hiện giờ tất cả mọi người đều hoài nghi, Diệp đại thiếu đã hoàn toàn buông bỏ Giang Miểu.”
Lý Thu Thu nói với Đường Noãn: “Hiện giờ tỷ lệ cược vào cậu và Giang Miểu đã đảo ngược rồi.”
Quý Vân híp mắt nhìn cô ấy: “Cậu làm gì vậy? Có phải đang cược Đường Noãn thắng không?”
Động tác của Lý Thu Thu dừng lại một chút, Quý Vân kêu to: “Quả nhiên, lúc trước cậu cược Giang Miểu phải không? Đúng là phản đồ!”
Lý Thu Thu không hoảng hốt chút nào, lý do đường hoàng: “Tớ là đang nằm vùng, đến lúc đó cũng đâu thể để chúng ta đều thua hết chứ, đúng không.”
Nói xong còn thở dài: “Phải nghĩ cách tiếp tế hai tên quỷ nghèo các cậu đó, tớ chỉ đành mang tiếng xấu này thôi.”
Quý Vân vỗ tay: “Chậc chậc, đúng là phần ngụy biện xuất sắc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-22.html.]
“Đừng cược tớ.”
Bỗng Đường Noãn nói: “Cược Giang Miểu!”
Nội dung quan trọng nhất trong sách có liên quan đến cô chính là cuộc hôn nhân với Diệp Thù Yến, cô và Diệp Thù Yến kết hôn chính là bước ngoặt trung tâm của cả quyển sách.
-- Nếu như cô có thể từ hôn thành công, vậy Giang Miểu sẽ không ở cùng một chỗ với Diệp Nhị, về phần sau đó sẽ thế nào, yêu hận tình thù giữa bọn họ ra sao, đã hoàn toàn không liên quan đến cô.
Cho nên, chuyện kế tiếp cô phải làm chính là từ hôn!
Đương nhiên, chắc chắn không thể tùy tiện từ hôn được, chuyện này vốn cũng không phải là vấn đề của cô, làm một người bị hại, đòi chút bồi thường là việc nên làm.
Kế hoạch từ hôn tối đa hóa lợi ích còn cần phải cân nhắc cẩn thận, nhưng có thể kiếm thêm một ít thu nhập đương nhiên mà.
Ngẫm lại túi tiền rỗng tuếch của mình, Đường Noãn nói với Lý Thu Thu: “Thuận tiện cho tớ mượn hai mươi vạn đi, cược Giang Miểu.”
Lý Thu Thu: . . .
Quý Vân: . . .
Quý Vân tiến lên sờ trán cô: “Bị đụng ngu luôn rồi?”
“Khoản cược này của cậu lớn quá rồi, cái nào có tỉ lệ cược cao thì đặt người đó.”
Lý Thu Thu chậm rãi nói: “Cậu thấy tớ giống người sẽ chấp nhận buôn bán lỗ vốn sao? Không cho mượn!”
Đường Noãn thở dài, kết bạn vô ý rồi, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân…
Lại nói tiếp, thực ra cô còn có “một khoản lớn” tài sản mà, phải tranh thủ thời gian chuyển nói ra ngoài mới được.
Sáng sớm hôm sau, Đường Noãn gõ cửa phòng bệnh bên cạnh.
Người mở cửa là quản gia sinh hoạt Chu Ba của Diệp Thù Yến, là một thanh niên mặt búp bê khoảng ba mươi tuổi, cười rộ lên trông cực kỳ thân thiết, Đường Noãn chỉ gặp qua anh ta một hai lần.
Chắc hẳn anh ta tới để đưa đồ cho Diệp Thù Yến tắm rửa thay quần áo, thấy Đường Noãn thì sửng sốt, anh ta hỏi: “Cô Đường?”
Đường Noãn lập tức ý thức được, có vẻ người anh ta chờ là người khác, mà dường như bây giờ Diệp Thù Yến không quá thuận tiện. Vì thế, cô lập tức chuẩn bị rời đi, dự định lát nữa tới sau.
Kết quả chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng của Diệp Thù Yến: "Vào đi.”
Anh Chu phản ứng rất nhanh, vội vàng đón Đường Noãn vào trong, giải thích: "Diệp tổng đang tập thể hình.”
Đường Noãn đã từng nhìn thấy Diệp Thù Yến hít đất ở ban công, trách không được anh Chu lại do dự, quả thực cô chưa từng thấy Diệp Thù Yến ở nhà.
Cho dù đã đính hôn ba năm, nhưng hai người bọn họ ngoài một ít tương tác và phối hợp cơ bản giữa vợ chồng chưa cưới ra, thì trong cuộc sống không có bất kỳ giao thoa nào, hiểu biết của Đường Noãn về cuộc sống riêng tư của anh phỏng chừng cũng không nhiều bằng cấp dưới thân cận của anh.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Thù Yến mặc trang phục khác với trang phục chính thức.
… Chỉ là không ngờ người này tính tình lạnh lùng, nhưng dáng người lại nóng bỏng thế này.
Chất liệu trang phục thể thao vừa vặn lại có tính co dãn, theo khuỷu tay cong lên cong xuống của anh, phác họa rõ ràng đường nét cơ bắp toàn thân anh… Rất khiến người ta mơ màng.
Đáy lòng Đường Noãn không khỏi sinh ra sự tiếc nuối, vứt bỏ những vấn đề lộn xộn khác thì điều kiện ngoại hình của người đàn ông này thật sự là không thể chê, người đàn ông tuấn mỹ trong ánh mặt trời sáng sớm, eo hẹp, m.ô.n.g vểnh, chân dài, còn có một tầng mồ hôi mỏng manh trên cơ bắp...
Có mấy người có thể chịu đựng được?