Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-11-22 18:06:44
Lượt xem: 4
Diệp Thù Yến hoàn toàn không quan tâm, anh chưa bao giờ để bà ta vào mắt, trước đây anh không thực sự hiểu ý nghĩa của gia đình, ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp đối với anh mà nói chỉ là nơi nghỉ ngơi hoặc là nơi đánh dấu chủ quyền. Nhưng hiện tại anh nhìn thấy người một nhà Đường Kim Hâm thì đần đần hiểu được ý nghĩa của gia đình, đây không phải là nhà của anh, chỉ đơn giản là một nơi để tuyên thệ chủ quyền, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc thì anh sẽ có tô ấm của riêng mình...
Nghĩ đến đây, lòng anh không khỏi mềm đi.
Sau đó lần lượt lại có thêm mấy người đến, đều là người trẻ tuổi làm việc trong gia tộc, chủ đề nói chuyện cơ bản đều xoay quanh chuyện làm ăn. Bọn họ đều hiểu tính khí của Diệp Thù Yến, mỗi người đều tự do thoải mái giao tiếp với nhau đủ thứ từ trời nam đến biển bắc.
Có điều họ vẫn nhận thấy sự khác biệt ở Diệp Thù Yến, trước đây anh rất lạnh lùng ít nói, nhưng bây giờ lại rất nghiêm túc lắng nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng đối với những chủ đề thú vị thì anh cũng sẽ chen miệng vào, ấy có khi lại trở thành ý tưởng, gợi ý cho bọn họ, làm bọn họ thu được lợi ích không nhỏ.
Năm nay dường như anh không hứng thú lắm với các hạng mục và những thứ tương tự, thay vào đó, anh hay hỏi về một số phong tục văn hóa dân gian hay những chuyện lặt vặt hàng ngày, còn thường xuyên nhìn vào điện thoại, xem được một lúc thì lại bật cười.
Sự thay đổi không thể nói là không lớn, Tạ Phi Minh vừa định mở miệng thì bị em trai ngăn lại: “Đừng hỏi. Đừng có hỏi cậu ấy.”
Tạ Phi Triết nhìn Diệp Thù Yến, hôm nay anh đây nhất quyết sẽ không để cho cậu khoe khoang đâu, chó Diệp.
Tuy nhiên anh ta không cho hỏi, ngược lại càng khiến cho Tạ Phi Minh tò mò hơn: “Sao vậy? Cậu bị em ấy nắm được điểm yếu gì à?”
Diệp Thù Yến thản nhiên nói, "Không có, chắc là biết tôi đang nói chuyện phiếm với Noãn Noãn, cậu ta là một con ch.ó độc thân, sợ sẽ tức cảnh sinh tình, đau lòng ghen tị mà thôi.”
Tạ Phi Triết: …
Mọi người sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, không nhịn được bật cười, không ngờ Diệp Thù Yến còn biết nói đùa đấy. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là Diệp Thù Yến lại trực tiếp đứng dậy nói: “Đừng chỉ ngồi ở đây, hiếm khi có ngày nghỉ, đi xuống chơi một lúc đi.”
Tạ Phi Triết âm dương quái khí cười lạnh: “Ây da, cỗ máy làm việc lại biết nói những lời vậy ư, thật khiến người khác ngạc nhiên đó nha.”
Diệp Thù Yến lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái: “Ừm, một người không có người yêu như cậu không thể nào hiểu được thú vui của việc nghỉ ngơi đâu.”
Tạ Phi Triết tức đến nghiến răng nghiến lợi, mọi người không nhịn được cười, không ngờ người lạnh nhạt như Diệp Thù Yến lúc nói đến chuyện tình yêu lại trẻ con như vậy. Có điều đối với bọn họ mà nói, sự thay đổi của Diệp Thù Yến nhìn khá thuận mắt, trông anh như này càng giống người hơn rồi. Phòng giải trí nằm ở tầng hầm, được chia thành nhiều khu vực hoạt động, Diệp Thù Thần đang chơi bi-a với một vài người trẻ tuổi, Tạ Phi Triết muốn báo thù nên đã chọn một phòng chơi bài: “Đến chơi mạt chược đi.”
Diệp Thù Yến không biết chơi mạt chược, hôm nay nhất định anh ta phải lừa anh một vố tiền. Mấy người nhìn Diệp Thù Yến, bọn họ đều biết đánh mạt chược, tuy rằng công việc của bọn họ cũng bận rộn nhưng cũng không biến thái như Diệp Thù Yến, lúc nghỉ ngơi vẫn cùng chơi với các trưởng bối trong nhà.
Nhưng Diệp Thù Yến lại gật đầu nói; “Được.”
Thế là bọn họ vào phòng chơi bài, bốn người chọn một bàn mạt chược, Tạ Phi Triết còn cảnh cáo hai người còn lại chỉ xem chứ không được dạy Diệp Thù Yến.
Trong lòng mọi người ít nhiều đều có hứng thú xem náo nhiệt, dù sao thì dưa của Diệp Thù Yến cũng không thấy được nhiều, cho nên hai người họ đều mỉm cười gật đầu.
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Diệp Thù Yến sẽ học chơi ngay tại chỗ, kết quả lại thấy anh gọi video. Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ lanh lảnh: “A tô.”
Tiếng có hơi mơ hồ, có vẻ như cô đang ăn cái gì đó.
Trong chốc lát lông mày và ánh mắt của Diệp Thù Yến đồng thời dịu dàng xuống, cười nói: “Anh đang đánh mạt chược, bọn họ muốn lừa anh lấy tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-208.html.]
Vừa nói anh vừa liếc nhìn Tạ Phi Triết ở bên cạnh.
Tạ Phi Triết: …
“Cái gì?”
Đường Noãn vô cùng kinh ngạc: “Anh đánh mạt chược?”
Đường Bôn không biết dáng vẻ Diệp Thù Yến ở trước mặt người ngoài là như thế nào, cậu ấy căm phẫn nói: “Ai mà thiếu đạo đức vậy hả? Anh không biết chơi mạt chược mà còn bắt anh chơi?”
“Anh rể, đừng sợ. Anh để điện thoại đối diện với bàn mạt chược, bọn em dạy anh. Anh trai em và mẹ em đều là cao thủ đó.”
Thâm Kim Hoa cũng cảm thấy thú vị, hưng trí bừng bừng nói với Đường Noãn: “Đưa màn hình điện thoại đây, để bọn mẹ xem giúp cho.”
Đường Phi nảy ra một ý tưởng: “Diệp Thù Yến, cậu tắt tiếng điện thoại đi, muốn đánh ra con gì thì để Noãn Noãn nhắn tin cho cậu.”
Tạ Phi Triết tức giận nói: “Cái này quá vô lại rồi?”
Diệp Thù Yến lạnh nhạt nói: “Các cậu cũng có thể lôi nhà vợ tới đây.”
Mọi người:…
Chưa nói đến việc nhà vợ của họ có rảnh tới mức này không, mà căn bản đến cả bạn gái Tạ Phi Triết còn chả có, thì lấy đâu ra nhà vợ chứ? Quả nhiên Diệp Thù Yến vẫn là Diệp Thù Yến, dù yêu đương nhưng vẫn phải bắt nạt người khác. Sau khi chơi hai vòng, mọi người đều bỏ cuộc, em vợ của Diệp Thù Yến nói không sai, bên kia đều là cao thủ, mà mấy người đó còn ở chung với nhau nữa, Diệp Thù Yến gần như đã nắm chắc phần thắng.
Rất hiếm khi thấy những tinh anh này tụ tập để giải trí cùng nhau, còn la hét sôi nổi, mấy người khác nghe thấy động tĩnh thì tò mò chạy đến, lúc nhìn thấy Diệp Thù Yến vậy mà đang chơi mạt chược thì trong chốc lát kinh ngạc. Có điều do hành vi gian lận của mình, cuối cùng anh đã bị đuổi khỏi bàn mạt chược, Diệp Thù Yến đem số tiền thắng cược được chuyển thẳng cho Đường Noãn. Đường Noãn còn tưởng anh chơi xong rồi nên không nhắn tin nữa, trực tiếp nói: “Sao lại chuyển tiền cho em?”
Diệp Thù Yến cười nhẹ: “Vừa thắng được đó, giao nộp cho em.”
Ngay lập tức có những tiếng la ó từ xung quanh, bọn họ nghĩ rằng anh sẽ nói “Thắng được, đưa cho em tiêu”, kết quả anh lại nói là giao nộp. Tạ Phi Minh cười nói: “Vốn dĩ còn nghĩ lần sau sẽ dắt vợ tôi tới, thấy vậy thì thôi bỏ đi, cậu như vậy tôi sợ cô ấy trở về sẽ ghét bỏ tôi.”
Mọi người đều cười, nhưng cũng hiểu rõ hơn thái độ của Diệp Thù Yến đối với Đường Noãn, thậm chí là nhà họ Đường, lần sau có lẽ có thể mang theo bạn gái hoặc vợ đi cùng. Sau này ngoại giao của các phu nhân có thể sẽ có hữu nghiệm hơn. Sau khi Diệp Thù Yến bên này giải tán, đám người Đường Noãn cũng là gói gần xong sủi cảo, Thẩm Kim Hoa thúc giục họ đi tắm thay quần áo mới, đợi đến tối ăn cơm giao thừa là có thể ra ngoài chơi.
Đường Noãn trang điểm thật đẹp, Diệp Thù Yến nói chín giờ sẽ tới đón cô đi chơi. Sau khi trang điểm xong lại bị Đường Nguyệt gọi lại, cô ấy cũng muốn ra ngoài, chỉ là tay phải đang bó thạch cao không cách nào trang điểm được. Đường Noãn một bên trang điểm cho cô ấy một bên cười nói: “Hai người cũng thật là tàn nhưng không phế*, một người gãy chân, người kia thì bó cánh tay, vậy mà còn kiên cường đi hẹn hò.”
*身残志坚: Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế
Đường Nguyệt cười: “Cũng là một kiểu lãng mạn khác.”
Đường Noãn cười lớn, những người yêu nhau ở bên nhau, nghĩ tới thôi đã thấy là chuyện tốt đẹp rồi.
Chuyên gia trang điểm của Đường Nguyệt hoàn thành xong công việc bán thời gian, lúc đi ngang qua phòng của Đường Phi, liền nhìn thấy anh ta đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, từng sợi từng sợi đang được chải gọn gàng.