Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-11-22 07:37:17
Lượt xem: 7
Có điều email của cô vẫn chưa xem xong, còn đẩy đẩy anh quở trách: “Vậy anh đi qua một bên đợi em một chút, anh như thế này em không thể nào làm việc được.”
Diệp Thù Yến muốn ngồi ở bên cạnh cô: “Anh đến giúp em.”
“Không cần.”
Đường Noãn rất kiên định vấn đề này: “Vốn là muốn giúp anh chia sẻ gánh nặng, giờ để anh làm thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Diệp Thù Yến bật cười: “Những cái này không khó, em chỉ là không thành thạo mà thôi, nếu đã thành thạo rồi thì rất nhanh là làm xong.”
Đường Noãn nói: “Vì vậy đây là quá trình luyện thành thạo của em.”
Cô dứt khoát đứng dậy, đẩy Diệp Thù Yến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh: “Đợi em nửa tiếng thôi, ngoan.”
Diệp Thù Yến ngồi trên ghế sô pha nhìn vợ chưa cưới vất vả làm việc không có thời gian để ý anh, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh nghĩ ra điều gì đó, cầm điện thoại di động của Đường Noãn lên mở vòng bạn bè, quả nhiên nhìn thấy mấy ngày nay Văn Tinh Xuyên không phải là chia sẻ về canh xương thì là chia sẻ về hoa cỏ, hơn nữa hầu hết các bức ảnh đều rất tâm cơ để lộ ra một chút hình bóng của người phụ nữ.
Diệp Thù Yến biết rằng đó là Đường Nguyệt, vết thương của Văn Tinh Xuyên đã sớm được xuất viện rồi, hiện tại anh ấy đang dưỡng thương ở nhà, Đường Nguyệt thường xuyên đến thăm anh ấy...
Chặn vòng bạn bè của sếp, anh ấy lại thong dong chẳng kiêng nể gì.
Còn sếp của anh ấy ngay cả thời gian dịu dàng với vợ chưa cưới của mình cũng không có, Diệp Thù Yến nheo mắt lại, đứng dậy gọi điện thoại. Khi trợ lý Văn nhận được cuộc gọi thì anh ấy đang phô diễn khả năng hôn của mình với Đường Nguyệt, khi nhìn thấy cuộc gọi của sếp thì vô cùng không muốn trả lời, nhưng Đường Nguyệt đã đẩy anh ấy ra rồi nhân cơ hội trốn thoát. Trợ lý Văn tràn đầy oán hận nhấc điện thoại, nghe được sếp của anh ấy hỏi thăm thân thiết: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”
Anh ấy không nghĩ tới nhà tư bản vô lương tâm lại quan tâm đến mình, cảnh giác nói: “Bị thương nặng kéo dài cả trăm ngày, bác sĩ nói vì tránh để lại di chứng, kiến nghị tôi nghỉ ngơi thật tốt.”
Diệp Thù Yến thở dài: “Vậy thì đáng tiếc.”
Trợ lý Văn nói: “Tiếc gì?”
Diệp Thù Yến nói: “Không kịp tới đám cưới của tôi rồi, vậy thì tôi phải bắt đầu tìm cho Đường Nguyệt một người bạn nam đồng hành mới.”
Trợ lý Văn: ! ! !”Bạn nam đồng hành gì?”
Diệp Thù Yến nói: “Cậu biết đấy, tôi đã cầu hôn rồi, sắp tới phải chuẩn bị hôn lễ.”
Trợ lý Văn mặt không chút thay đổi lắng nghe, thầm nghĩ, khoe khoang cái gì chứ? Tôi cũng sắp rồi. Lại nghe thấy Diệp Thù Yến tiếp tục nói: “Đến lúc đó sẽ sắp xếp một buổi để người trong gia đình kết đôi khiêu vũ. Nếu cậu vẫn cần phải hồi phục sức khỏe, vậy thì phải tìm một bạn nam đồng hành khác cho Đường Nguyệt.”
Trợ lý Văn: …Diệp Thù Yến lại nói: “Thật ra, tôi có xu hướng thích tổ chức hôn lễ muộn hơn vài tháng để khi thời tiết ấm hơn một chút. Thứ nhất, có nhiều thời gian chuẩn bị. Thứ hai, khi thời tiết ấm áp hơn thì việc tổ chức hôn lễ sẽ tốt hơn. Chỉ là rằng có quá nhiều việc, bên kia lại nhìn chằm chằm, một mình tôi bận đến mờ mắt, chỉ đành phải hoàn thành xong sớm hơn để tránh đêm dài lắm mộng.”
Trợ lý Văn mặt không chút thay đổi nói: “Hôn lễ là chuyện lớn cả đời, không nên vội vàng, nếu có gì cần giúp đỡ thì Diệp tổng cứ phân phó cho tôi là được.”
Diệp Thù Yến lo lắng nói: “Thương thế của cậu...”
Trợ lý Văn cắn răng cười nói: “Chỉ là gãy xương mà thôi, đầu cũng không bị thương.”
Diệp Thù Yến vui vẻ yên tâm nói: “Vậy thì vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả.”
Nhà tư bản độc ác xấu xa, chúng ta cứ chờ xem. Trong mấy ngày tiếp theo, Đường Noãn phát hiện công việc ít hơn rất nhiều, không nhịn được nghi ngờ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những tài liệu kia đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-205.html.]
Diệp Thù Yến vui vẻ nói: “Là Văn Tỉnh Xuyên. Cậu ấy làm việc chăm chỉ đến mức ở nhà rảnh rỗi quá không chịu được, nhất quyết muốn ở nhà làm việc từ mxa, vì vậy anh đã giao tất cả tài liệu cho cậu ấy xử lý.”
Đường Noãn không nghi ngờ gì, trong ấn tượng của cô, trợ lý Văn đúng là một người cuồng công việc không thua gì Diệp Thù Yến.
“Có điều thật sự phải tuyển thêm một trợ lý nữa sao?”
Đường Noãn nói: “Sau khi tách tập đoàn ra, trợ lý Văn sẽ phải đơn độc dẫn đầu rồi.”
Trợ lý chủ tịch thường là dự bị của chủ tịch điều hành, năng lực của trợ lý Văn mạnh như vậy, việc thăng chức chỉ là chuyện sớm muộn.
Diệp Thù Yến gật đầu, nói: “Tiểu Tề cũng được, ngoài ra còn tuyển thêm một người khác, có điều phải đến năm sau mới có thể có cương vị.”
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến Tết Nguyên đán, Đường Noãn và Diệp Thù Yến lại bận rộn thêm năm sáu ngày nữa, cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ trọn vẹn.
Sau khi về nhà thay quần áo ngủ, việc đầu tiên Đường Noãn làm là quăng mình lên giường, cô không khỏi thở dài: “Làm chủ tịch thật là mệt quá đi.”
Cô dang tay về phía Diệp Thù Yến đang đi tới: “Vất vả rồi, ôm ôm.”
Diệp Thù Yến gập người xuống ôm cô: “Mấy ngày nay em làm cùng với anh cũng vất vả rồi.”
“Đúng là rất vất vả, nặng c.h.ế.t đi được.”
Đường Noãn bị anh đè lên không nhúc nhích được. Cô vươn tay kêu lớn: “Mau đi xuống.”
Diệp Thù Yến cố tình đè mạnh cô một lát rồi mới xoay người nằm xuống bên cạnh, cả người và tinh thần đều thả lỏng, thoải mái thở một hơi. Trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy những ngày nghỉ có gì khác nhau, đến bây giờ anh mới phát ra rằng chỉ là một kỳ nghỉ đơn giản cũng có thể khiến tâm tình thoải mái như vậy. Anh lật người lại, nhìn Đường Noãn bên cạnh nói: “Em đã nghĩ cách sắp xếp phòng như thế nào chưa? Đúng lúc nhân dịp Tết Nguyên Đán sắp xếp bố trí một chút.”
Anh trực tiếp sờ lấy cái máy tính bảng từ đầu giường, kéo Đường Noãn tới cùng cô xem: “Đây là bản thảo lần thứ nhất do kiến trúc sư làm, không cần đả động tới lầu dưới, cái chính là ở trên lầu...”
Vừa nói, anh phát hiện thấy Đường Noãn có vẻ hơi lơ đễnh, dụi dụi cằm vào đỉnh đầu cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Đường Noãn quay người đối mặt về phía anh, ngượng ngùng nói: “Cái đó, Tết Nguyên Đán năm nay, em muốn về quê cùng với ba mẹ em.”
Diệp Thù Yến nhướng mày. Đường Noãn làm nũng nép vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Ây da, không phải chúng ta còn chưa kết hôn sao? Mẹ anh nói nếu chưa kết hôn thì nên ở nhà của mỗi người.”
“Mấy năm trước không phải chúng ta cũng như vậy sao?”
Diệp Thù Yến vươn tay che đi biểu cảm lấy lòng trên mặt cô, ủ rũ nói: “Mấy năm trước với năm nay có thể giống nhau sao?”
Đường Noãn bỏ tay anh ra, dụi cằm vào n.g.ự.c anh: “Không phải anh cũng về nhà họ Diệp sao? Chẳng lẽ anh muốn em ở đây một mình?”
Bình thường Diệp Thù Yến không quay về nhà cũ của nhà họ Diệp, nhưng anh là người thừa kế của nhà họ Diệp do chính ông cụ chỉ định, theo một nghĩa nào đó, tương lai của nhà cũ của nhà họ Diệp sẽ thuộc về anh, vì vậy vào ngày lễ quan trọng như này anh vẫn phải quay về chủ trì đại cục, tuyên thệ chủ quyền.
Diệp Thù Yến thở dài nói: “Sao bây giờ mới nói?”
“Hai ngày trước ba mẹ em mới hỏi thăm, sau đó thì không phải bận rộn quá sao? Em quên mất tiêu.”
Đường Noãn làm nũng hôn lên tay anh. Diệp Thù Yến rõ ràng không có cách nào với cô hết: “Khi nào em đi?”
Đường Noãn nói: “Ngày mốt là giao thừa, chiều mai đi rồi.”
Diệp Thù Yến một phát lật người đè cô: “Vì thế bắt đầu từ chiều mai, anh phải ở một mình?”
Không biết vì sao lại có chút đáng thương. Nhưng sau khi tiếp xúc với một nhà Đường Kim Hâm, lại nghĩ đến nhà họ Diệp lạnh nhạt, quả thực anh có chút đáng thương, Đường Noãn xoa đầu: “Qua Tết em sẽ về sớm mà.”