Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-11-22 00:37:14
Lượt xem: 9
Lúc cô ấy thử vai, Đường Noãn cũng ở đó, quả thực cô ấy rất lợi hại, đạo diễn Tiêu rất hài lòng, Lý Thu Thu còn nói cô ấy chính là nữ chính của "Cửu Trọng Xuân", nhưng sau khi nghe nói về chuyện của cô ấy, đạo diễn Tiêu vẫn có chút do dự. Dù sao, vì một nữ diễn viên mà dẫn tới tổn thất cả một bộ phim, thì cái mất nhiều hơn cái được.
Nhưng Đường Noãn không thể quên ánh mắt của Khúc Mộng Tuyết, cô ấy làm việc rất chăm chỉ, ngay cả khi cô ấy chỉ có rất ít hy vọng, cô ấy cũng không qua loa lấy lệ chút nào, liều lĩnh tìm kiếm cơ hội và không muốn cúi đầu trước số phận.
Đường Noãn hiểu rất rõ cảm giác đó, nếu không gặp Diệp Thù Yến, cô không biết mình sẽ vùng vẫy trong vũng lầy của nhà Đường Thắng An đến bao giờ. Nhưng cô gặp may mắn, cô đã gặp được Diệp Thù Yến.
Không biết vì sao cô muốn Khúc Mộng Tuyết may mắn hơn một chút, vì thế Đường Noãn khí phách quyết định để cho cô ấy đảm nhận vai chính, còn về lão tổng kia, Đường Noãn cảm thấy rằng cô không hề sợ.
Bây giờ ngay cả nhà họ Giang cô cũng dám lừa, còn chị cả Đường Nguyệt của cô, cả Diệp Thù Yến toàn năng nữa, cô không tin cô không thể đối phó được với tên lão tổng có hành vi dê xồm đó!
Có lẽ là vì cơ hội đến không dễ dàng, nên Khúc Mộng Tuyết làm việc rất chăm chỉ, đạo diễn Tiêu cũng nói rằng ông ấy đã tìm thấy được một kho báu, Quý Vân xem xét toàn bộ quá trình cũng muốn ký hợp đồng với cô ấy.
Có rất nhiều công việc cần chuẩn bị để ký hợp đồng với một nghệ sĩ, mà Quý Vẫn còn muốn tìm một người đại diện tốt, vì vậy có rất nhiều việc phải làm.
Nhưng Lý Thu Thu lại khiến Đường Noãn có chút khó hiểu: "Kịch bản đã sửa và hoàn thành xong cả rồi, cậu ấy còn ở đây làm gì?”
Phải biết rằng Lý Thu Thu là một trạch nữ, nếu cô ấy có thể làm ổ ở nhà thì kiên quyết sẽ không ra khỏi cửa. Quý Vân thần bí nói: "Tớ luôn cảm thấy cậu ấy có người yêu rồi, có lẽ đối phương đang ở phim trường, nhưng mà cậu ấy giấu kín quá, cũng không biết là ai.”
Đường Noãn kinh ngạc: "Chẳng lẽ là coi trọng người nổi tiếng nào sao?”
Quý Vân cũng đoán như vậy, nhưng vì không có bằng chứng nên không có cách nào đưa ra kết luận, vì vậy hai người đã hẹn nhau tùy thời trao đổi tin tức, còn Đường Noãn theo Diệp Thù Yến trở lại Yên thành. Lúc xuống máy bay đã là buổi tối, khi họ trở lại tiểu khu Vân Đỉnh, Đường Noãn vốn tưởng rằng hai người họ sẽ ai về nhà nấy mà cất dọn hành lý, nhưng Diệp Thù Yến lại trực tiếp đi theo cô ra khỏi thang máy, Đường Noãn nhìn anh một cách nghi hoặc. Diệp Thù Yến cúi xuống hôn cô, trực tiếp nắm tay cô rồi mở cửa, với tư thế đó, người không biết còn tưởng đây là nhà anh.
Sau khi vào cửa, Đường Noãn phát hiện trong phòng khách bày mấy cái thùng, còn có một cái giá quần áo đơn giản treo đầy quần áo, có áo ngủ cùng với quần áo hàng ngày, tất cả đều là của Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến đi tới, cười nói: “Những thứ này để ở đâu đây?”
Giờ phút này, cuối cùng Đường Noãn cũng có cảm giác sau này sẽ phải chung sống với người đàn ông này, nhưng hiệu suất làm việc của anh quá cao, làm Đường Noãn không khỏi bật cười: "Anh sắp xếp lúc nào vậy?”
Diệp Thù Yến nói: " Buổi trưa lúc rời giường.”
Hai người bọn họ dùng chung một trợ lý sinh hoạt, đây chẳng qua chỉ là chuyện cần gọi một cú điện thoại. Đường Noãn cười nói: “Anh không nghĩ, nhỡ đâu em muốn đi theo anh thì sao?”
Diệp Thù Yến cho cô xem video: "Không phải là không thể.”
Đường Noãn nhận di động, trong phòng anh đã có chỗ cho cô rồi, trong phòng khách còn có một cái giá treo đơn giản để cô treo bộ đồ ngủ và quần áo tạm thời của cô, về phần phòng thay đồ thì để trống không ít, chỉ chờ cô tự thêm vào thôi. Có phải nên nói không hổ là Diệp Thù Yến không?
Diệp Thù Yến từ phía sau ôm lấy cô: "Trước tiên cứ tạm sắp xếp vậy đã, sau đó chúng ta quy hoạch sẵn mọi thứ, rồi chính thức di chuyển, thế nào?”
m Đường Noãn nghe anh nói xong, bỗng nhiên sinh ra mong chờ, cuộc sống của hai người họ sẽ như thế nào đây?
Diệp Thù Yến cũng rất chờ mong: "Em thích phong cách gìr?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-203.html.]
“Hay là chúng ta chuyển tất cả các phòng chức năng lên trên cùng, để bên dưới là không gian sinh hoạt của chúng ta, có được không?”
Đường Noãn cũng nghĩ ra một ý tưởng không tồi: "Phòng thể dục nên dùng làm phòng thay đồ, phòng sách thì nên giữ lại một phòng, rạp chiếu phim trong nhà...”
"Giữ cái này.”
Diệp Thù Yến kiên quyết nói.
“Lưu manh!” Đường Noãn duỗi tay muốn véo anh, Diệp Thù Yến ‘rít’ lên một tiếng, mạnh mẽ hôn cô, tỏ vẻ lưu manh cho cô thấy.
Hai người vừa nói vừa cười, rồi thu dọn đồ đạc Diệp Thù Yến tạm thời chuyển xuống, treo quần áo vào phòng để đồ của Đường Noãn trước, vào phòng vệ sinh cất khăn tắm và cốc đánh răng, nhìn thấy phong cách cá nhân tối giản của anh, Đường Noãn cười nói: “Em chọn đồ đôi với anh nhé.”
Diệp Thù Yến ôm cô từ phía sau: "Có người yêu rồi, tự nhiên sẽ chọn theo người yêu.”
Sau đó, anh hôn lên má cô, mỉm cười: "Hoặc là chọn theo nữ chủ nhân.”
Nghe lời âu yếm xong, cô không nhịn được muốn ôm lấy anh, vừa nghĩ xong, cô liền quay người lại. Diệp Thù Yến hơi cúi người ôm cô lên, Đường Noãn treo trên người anh như một con gấu túi, cúi đầu hôn anh: "Diệp Thù Yến, sao anh lại tốt như vậy?”
Diệp Thù Yến ngẩng đầu, bắt chước giọng điệu của cô: "Bởi vì em xứng đáng với điều tốt nhất.”
Đường Noãn cụng đầu vào trán anh, tức giận nói: "Đáng ghét.”
Nhưng chỉ hai giờ sau, Đường Noãn rúc trong chăn quyết định rút lại câu này, đàn ông đều là đồ dối trá! Thì ra sau khi dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, hai người tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi. Diệp Thù Yến nhìn tấm ga trải giường màu xanh lá tươi mát trên giường của Đường Noãn, đột nhiên muốn thay một tấm khác, Đường Noãn không hiểu nên hỏi: "Sao vậy? Liễu Liễu vừa mới thay trước khi chúng ta về mà.”
Liễu Liễu là trợ lý sinh hoạt của họ.
Diệp Thù Yến không nói lý do, nhưng lắc đầu một cách khó hiểu để bày tỏ rằng anh không thích nó, muốn thay cái khác. Đường Noãn mở tủ lấy ra một chồng ga trải giường cho anh chọn, nhưng anh không ưng cái nào, lên lầu lấy một bộ khác xuống. Đường Noãn nhìn bộ trải giường màu xám đậm, có chút buồn cười: "Anh không thích khăn trải giường màu sáng sao?”
“Vậy sao anh ở được khách sạn vậy?”
Khách sạn toàn đồ màu trắng thôi.
Diệp Thù Yến đã bắt đầu dọn giường: "Trước đây không thành vấn đề.”
Vậy tại sao hôm nay lại thế? Đường Noãn không hiểu, chẳng lẽ, ngày đầu tiên ngủ cùng giường với cô có ý nghĩa gì đặc biệt sao? Vậy tại sao nó phải là màu tối? Mãi cho đến khi cô bị lột hết quần áo, nằm ở trên giường bất lực khóc lóc, Diệp Thù Yến mới vuốt ve cánh tay cô, dồn dập thì thầm vào tai cô: "Em xem, thật đẹp...”
Lúc đó Đường Noãn mới hiểu ra nguyên nhân, nhưng đã quá muộn. Diệp Thù Yến cứ như vậy nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô phí công níu lấy chúng nó, cơ thể ngọc như tuyết của cô bất lực vùng vẫy trong đó, đôi chân nhỏ bé của cô tùy ý đá vào đó... Mọi thứ trên bộ ga giường tối, phối với tiếng khóc yếu ớt của cô, trở nên đẹp đến kinh ngạc. Đôi mắt anh dần tối lại, anh muốn làm cho cô đẹp hơn... và ngon miệng hơn.
Kết quả của việc Diệp Thù Yến mất kiểm soát là suýt chút nữa vào ngày thứ ba sau khi cầu hôn xong đã bị đuổi khỏi nhà, sở dĩ không có thành công là bởi vì Đường Noãn đã bị lăn qua lăn lại đến không còn sức lực. Sáng tinh mơ sau khi tỉnh dậy, Diệp Thù Yến ân cần giúp cô xoa bóp eo, thậm chí còn ôm cô đến phòng ăn ăn cơm, đồng thời còn bảo đảm sẽ không chạm vào cô trong vòng hai ngày nữa thì mới miễn cưỡng có được cơ hội ở nhà quan sát.