Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:35:12
Lượt xem: 24
Hai người không nhịn được bật cười, Đường Noãn vỗ anh một cái: "Anh ấn cái gì vậy?”
Diệp Thù Yến thu hồi điện thoại di động lại, theo bản năng ấn màn hình xuống, Đường Noãn nhất thời không cười nổi.
Chỉ thấy trên màn hình khóa chính là ảnh chụp của hai người bọn họ, nhưng mà Diệp Thù Yến bị một bó hoa tươi đập vào mặt.
Đó là hình ảnh lúc trước cô vì vả mặt Giang Miểu thuận tiện khiêu khích Diệp Thù Yến mà lần đầu ra sân bay đón người.
Lúc ấy trên mạng đăng rất nhiều ảnh đẹp, nhưng lúc đó Quý Vân lén lút gửi cho cô một tấm hài hước như vậy, lúc nói khó chịu có thể lấy ra xem bớt tức, cô lập tức tiện tay cài đặt thành phông nền màn hình khóa.
Vài ngày đầu cô còn cảm thấy mới mẻ, sau đó bận rộn cho nên quên mất, dù sao cũng chỉ là phông nền màn hình khóa, nhìn quen rồi, cũng không còn chú ý là thứ gì nữa. Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn cô. Đường Noãn nhấp nháy cười, vội vàng đưa tay cướp điện thoại di động. "Cái kia đưa em trước...”
Diệp Thù Yến một tay ôm lấy eo cô vòng qua tay của cô, cánh tay kia lại giơ lên cao không cho, cười như không cười nói: "Thì ra em đã nhớ thương anh từ lâu rồi?”
Đường Noãn tự biết mình đuối lý, lại không cướp được, chỉ có thể hung dữ uy h.i.ế.p nói: "Anh có muốn chụp ảnh chung không?”
Diệp Thù Yến suy nghĩ một chút: "Vậy anh dùng camera thường của anh chụp?”
Anh còn nhìn bộ dạng thân mật của hai người một chút: "Tư thế này cũng không tệ.”
Đường Noãn cắn răng, bỗng nhiên phồng hai má lên, đôi mắt mở to: "Vậy dùng biểu cảm này?”
Dọa c.h.ế.t en! Xem xem trong mắt anh tình nhân còn hóa Tây Thi được không;Diệp Thù Yến bị chọc cho bật cười, giơ tay sờ sờ lưng cô nói: "Bị em nhìn thấy rồi.”
Đường Noãn vội vàng khôi phục lại biểu cảm, đúng lúc cũng đến lượt bọn họ, thế là hai người mỗi người lui một bước, cho dù là hiềm khích trước kia với Diệp Thù Yến hay gì, Đường Noãn vẫn phối hợp chụp ảnh. Chờ ngồi xuống bàn ăn, Đường Noãn mới phản ứng lại, không phải cô không nên ăn cơm ở tiệm ăn này sao?
Cô trừng mắt nhìn Diệp Thù Yến, đáng ghét, lại trúng bẫy của anh! Diệp Thù Yến vỗ vỗ lưng cô trấn an: "Nào, mau gọi đồ ăn đi.”
Chờ đến khi nhìn Diệp Thù Yến tìm món không cay trong thực đơn, Đường Noãn lại không nhịn được cười rộ lên, vì sao chuyện này nhìn qua ngu ngốc như vậy đây? Đại khái Diệp Thù Yến cũng chưa từng làm loại chuyện hoang đường này, lật thực đơn cũng cười rộ lên, hai người giống như kẻ ngốc, vừa cười vừa gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng bị hai người bọn họ chọc cười.
Cuối cùng miễn cưỡng gọi ba món, Đường Noãn nằm sấp trên bàn cười không ngừng: "Nhân viên phục vụ sẽ không cho rằng hai chúng ta bị bệnh thần kinh đấy chứ.”
Diệp Thù Yến thì tựa vào lưng ghế hít sâu cười: "Không sao cả, chỉ cần cô ấy biết chúng ta là tình nhân là được.”
Kết quả nhìn Đường Noãn cười, anh không thể nào bình thường lại được, đưa tay đẩy cánh tay cô một cái: "Dừng lại đi! Em có thể đừng quyến rũ anh không.”
Cô cũng muốn dừng lại đấy nhé, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngu xuẩn anh làm lại không nhịn được, phải làm sao bây giờ? Đường Noãn vừa cười vừa đá anh một cái: "Cái gì cũng là em quyến rũ anh, rõ ràng là anh lòng dạ đen tối.”
Hai người cứ như vậy hi hi ha ha vất vả lắm mới ăn cơm xong, lúc đi ra ngoài tính tiền lại có không đồng thuận. Đường Noãn muốn dùng tấm ảnh chụp ở sân bay lúc trước để chứng minh, Diệp Thù Yến không cho phép, bộ dạng muốn hôn người để chứng minh tại chỗ.
Thế là hai người lại náo loạn, một đường lôi kéo đi tới trước quầy thu ngân, chợt nghe nhân viên phục vụ giúp bọn họ gọi đồ ăn chứng minh giùm với nhân viên thu ngân: "Hai người bọn họ nhất định là người yêu.”
Giọng điệu còn mang theo ý cười, rõ ràng ấn tượng sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-183.html.]
Diệp Thù Yến: . . .
Đường Noãn: . . .
Mặc dù rất cảm ơn, nhưng không thể cười được là làm sao?
Xin hỏi làm sao mới quên được bộ dạng thần kinh của chúng tôi?
Hai người gần như chạy trối c.h.ế.t rời khỏi quán ăn Tứ Xuyên. Sau khi ra ngoài không lâu sau lại bắt đầu cười, Đường Noãn cười nhạo Diệp Thù Yến: "Cầm đá đập chân mình, đáng đời!”
Diệp Thù Yến nắm tay cô vừa đi vừa nói: "Không sao cả, có em đi cùng là được.”
Đường Sưởi Ấm đánh anh, sau đó được Diệp Thù Yến ôm vào trong ngực, hai người lại làm hòa.
Sau đó tay trong tay cùng đi xem phim, chọn ghế đôi. Lúc đi ra, Đường Noãn không nhớ nhiều tình tiết phim, nhưng vẻ mặt đỏ ửng, Diệp Thù Yến ôm bả vai cô nghiêm chỉnh nói: "Sau này có thể thường xuyên đi chút.”
Bộ dạng không nhìn ra chút đùa giỡn lưu manh trong tối gì.
Đường Noãn lườm anh một cái, hừ lạnh nói: "Còn muốn có lần sau sao? Nghĩ đẹp lắm.”
Diệp Thù Yến làm bộ không nghe thấy, bỗng nhiên nói, "Hình như tuyết rơi rồi.”
Studio ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, bên cạnh có mấy cửa sổ hướng ra trời, có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Nhưng mà bây giờ sắc trời lại tối quá, ánh đèn phía dưới có hơi mơ hồ, không nhìn rõ được.
Lúc này đột nhiên có người nói: "Bên ngoài có tuyết rơi!”
Đường Noãn và Diệp Thù Yến liếc nhau, lập tức xuống lầu. Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa trung tâm thương mại đã cảm nhận được cái loại khí lạnh xen lẫn hương vị băng tuyết, Đường Noãn tự giác chui vào trong n.g.ự.c Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến cười cười, giúp cô dựng cổ áo khoác lên, cài lại cúc áo trên cùng.
Lúc anh cài nút lại, Đường Noãn liền ngửa đầu lên, vẻ mặt sợ hãi thán phục. Thật ra tuyết rơi không lớn lắm, nhưng dưới ánh đèn đường 10 giờ đêm lại vô cùng lộng lẫy, Diệp Thù Yến nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, lại cảm thấy vẫn là cô đẹp hơn. Ánh mắt dừng trên môi cô, lại muốn hôn, cô thật sự rất khiến người ta phát nghiện. Cách đó không xa trên quảng trường có nam nữ trẻ tuổi đang hưng phấn gào thét, Đường Noãn nhìn qua, phát hiện hình như có người đang cầu hôn.
Cô tò mò kéo Diệp Thù Yến theo dòng người đi xem náo nhiệt. Phát hiện ra thực sự là một nghi lễ rất phổ biến, hoa hồng đỏ rực bày thành hình trái tim, một vài thanh niên chơi guitar hát tình ca, anh chàng đẹp trai quỳ xuống đất tỏ tình cảm động. Nhưng trong nháy mắt anh ta lấy chiếc nhẫn ra tỏ tình, nói "Gả cho anh", đôi mắt cô gái m.ô.n.g lung đẫm lệ, biểu cảm trên mặt trên mặt cứ như có được cả thế giới, lúc cô ấy run rẩy nói "được", tất cả bạn bè đều hoan hô cho bọn họ, ngay cả người xa lạ xung quanh cũng không câu nệ chúc mừng. Đường Noãn đứng bên cạnh cũng cười rộ lên, cô phát hiện hôm nay cô đã có thể thưởng thức những tình cảm thuần khiết mà chân thành này, sẽ không cố kỵ lo lắng cho người khác còn chưa xảy ra chuyện gì.
Muốn thử cố gắng vì tương lai, mặc dù sau này sẽ té ngã, sẽ gặp bất hạnh, nhưng chỉ cần cô vẫn còn có khả năng đứng lên là được rồi, có thể dự đoán cuộc sống thực sự an ổn, nhưng vui vẻ và hạnh phúc thực sự thường ẩn trong những ẩn số chưa biết. Phía sau có người dựa vào, Đường Noãn được quấn trong lớp áo khoác, cả người đều ấm áp hẳn lên, chàng trai trên đầu cô cười khẽ: "Thật tuyệt.”
Đường Noãn ngửa đầu nhìn anh nói: "Cái gì tuyệt?”
Diệp Thù Yến không kìm lòng được hôn lên trán cô: "Bởi vì có em, tất cả đều rất tuyệt.”
Đường Noãn bị chọc cười, tê dại run rẩy: "Tán tỉnh sến súa.”
Diệp Thù Yến cười cười, siết chặt cánh tay: "Đây không phải là tán tỉnh.”
Anh ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân hạnh phúc ôm nhau, đó là chuyện lúc trước dù dùng một lỗ tai để nghe thôi anh cũng cảm thấy lãng phí thời gian. Nhìn kìa bông tuyết rơi đầy trời, đây là thời tiết anh cảm thấy khó chịu nhất, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến lịch trình làm việc. Còn có lúc trước ở nhà hàng Tứ Xuyên... Nửa năm trước anh cũng sẽ chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại hoang đường như vậy...