Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:59:00
Lượt xem: 29
Diệp Thù Yến lại gần như luống cuống tay chân đỡ lấy bả vai cô, lo lắng nói: "Không sao...”
Nhưng mà chữ "chứ" cuối cùng của anh lại không nói ra miệng, anh bình tĩnh nhìn ánh mắt gần trong gang tấc, bởi vì vừa rồi nghẹn cười cho nên đáy mắt còn ánh nước, lúc này tất cả đều biến thành mị hoặc quyến rũ, không khí tràn ngập hơi thở...
Cô nhìn anh cười khẽ, hơi thở ngọt ngào gần như chui vào môi răng anh: "Chẳng phải tôi đã nói, nếu quyến rũ tôi, tôi sẽ hủy hôn sao.”
Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng trước mắt, cũng dịu giọng nói: "Vậy em có từ hôn không?”
Lúc Đường Noãn nhìn thấy kế hoạch kia, phản ứng đầu tiên là cảm thấy buồn cười, nếu đối phương đổi thành sinh viên đại học hoặc người trẻ tuổi bình thường, cô sẽ không cảm thấy bất hòa như thế.
Nhưng đó là Diệp Thù Yến đấy, hạng mục anh làm ít nhất cũng hơn mười tỷ, được người ta gọi là người thừa kế máy móc của Diệp thị!
Nhưng cười đến cuối, nhất là khoảnh khắc thấy anh gõ cửa đi vào, trái tim của Đường Noãn không biết vì sao lại ngọt ngào đến rối tinh rối mù. Những điều kỳ quái hôm nay đều có lời giải đáp: dù che nắng không giải thích được, giúp cô lái xe, còn cố ý đặt sách lên cao, những sắp xếp nhọc lòng mà ngây thơ này, tất cả đều là vì cô.
Trong nháy mắt nhận ra điều này, Đường Noãn kỳ quái không còn cảm thấy sợ hãi nữa, có lẽ vì đã thật sự có sức mạnh rồi. Lúc này đây cô có tương lai gì, cũng không muốn băn khoăn cái gì, chính là bỗng nhiên có chút muốn hủy hôn.
Cho nên chờ anh ngồi xuống bên cạnh, Đường Noãn theo tâm ý lơ đãng kéo ghế của anh một cái.
Vốn chỉ là muốn trêu chọc anh, nhưng mà chờ đến lúc thật sự cảm nhận được hô hấp của đối phương, còn có ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm kia, Đường Noãn lại có chút sợ rồi. Diệp Thù Yến hỏi cô có muốn từ hôn không, Đường Noãn ra vẻ trấn định đẩy n.g.ự.c anh ra dựa vào ghế, hừ nhẹ một tiếng: "Để tôi suy nghĩ...”
Nhưng mà cô còn chưa nói xong, Diệp Thù Yến đã đột nhiên nghiêng người qua chặn môi cô lại, Đường Noãn bị dọa mở to hai mắt, theo bản năng đẩy ghế một cái muốn lùi về phía sau, không nghĩ tới tay vịn của ghế bị Diệp Thù Yến nắm chặt lại, căn bản không nhúc nhích chút nào. Không chỉ như vậy, sau khi phát hiện ý đồ của cô, Diệp Thù Yến dứt khoát đứng lên, cả người đều đè tới, khóa vạn hướng dưới chân cũng bị anh giẫm xuống. Từ đầu đến cuối môi anh không rời khỏi cô.
Đường Noãn bị vây chặt giữa ghế và anh, không còn đường thoát, chỉ có thể chịu đựng sự tấn công mạnh mẽ của anh. Nhưng mà như vậy Diệp Thù Yến dường như vẫn còn cảm thấy không đủ. Không biết anh lại ấn nút ở đâu, lưng ghế trực tiếp ngã về phía sau, Đường Noãn bị anh cưỡng ép hôn môi dán chặt người vào thành ghế. Loại cảm giác mất trọng lượng này khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, cứ cảm thấy ghế sẽ bị lật, chỉ có thể gắt gao nắm lấy cổ áo của người trước mặt cố gắng giãy giụa.
Nhưng Diệp Thù Yến không những không để ý tới, còn cứ như bắt được nhược điểm của cô, cánh tay vốn đang ôm cái eo nhỏ của cô cũng buông ra, đổi thành chống lên tay cầm của ghế, Đường Noãn càng thêm không có cảm giác an toàn, chỉ có thể cố gắng nâng nửa người trên lên phòng ghế bị lật, lại đúng lúc dâng mình vào miệng đối phương. Diệp Thù Yến thoải mái nhấm nháp mỹ vị đưa tới cửa, trong khoang mũi tràn ra một tiếng cười khẽ sung sướng, hai tay Đường Noãn túm lấy quần áo của anh không dám buông lỏng, chỉ có thể tức giận há miệng cắn anh.
Diệp Thù Yến cứ như đã sớm có dự đoán, hơi ngẩng đầu né tránh, trán đặt lên trán cô cười khẽ: "Cún con làm sao lại cắn người.”
Mang theo tiếng thở hổn hến và khàn khàn, cứ như đều mang tính công kích. Đường Noãn chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, thở hổn hển không nói nên lời, chỉ có thể bất mãn trừng mắt nhìn anh, nhưng lại không biết ánh mắt của cô bây giờ lại nhu thuận, hai gò má ửng hồng, mê người đến cỡ nào. Vốn Diệp Thù Yến còn muốn buông tha cho cô, nhưng ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu lần nữa. Đường Noãn hoảng sợ, hai tay đặt tên vai anh, vội vàng tung ra đòn sát thủ, trong lòng bắt đầu lớn tiếng niệm kinh.
【Sắc là không, không tức là sắc! !】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-172.html.]
Động tác của Diệp Thù Yến quả nhiên đã dừng lại, Đường Noãn vui vẻ, muốn đàm phán với anh, lại thấy anh cười khẽ một tiếng, lần nữa không chút do dự ngăn môi của cô, thế công có thể nói là hung mãnh.
Hơn nữa tên xấu xa này còn dùng sức đẩy lưng ghế một cái, Đường Noãn bị dọa dùng sức nâng người lên trên, hai tay cũng ôm chặt lấy thắt lưng của anh, n.g.ự.c bụng hai người dán sát gần như không có khe hở. Diệp Thù Yến dừng một chút, sau đó Đường Noãn lập tức cảm thấy người phía trên cứ như dã thú hóa hung mãnh, cứ như muốn nuốt cô vào bụng mình. Đường Noãn căng cứng lưng cùng dây thần kinh, trong tình cảnh trước có sói sau có hổ, đầu óc đã sớm trống rỗng rồi.
Không biết qua bao lâu, Đường Noãn cuối cùng cũng cảm giác mình được buông ra, không có sức lực ngã xuống ghế dựa, Diệp Thù Yến nhìn cô khẽ cười, đưa ngón tay vuốt ve môi cô, dịu dàng hỏi: "Không hủy hôn chứ?”
Đầu óc Đường Noãn còn có chút mơ hồ, nhưng theo bản năng không muốn Diệp Thù yến thành công, thở phì phò hô: "Không hủy!”
"Ồ~" Diệp Thù Yến cười cười, trực tiếp nâng cằm cô lên, môi lại phủ lên: "Nếu không lùi, vậy thì anh sẽ thực hiện quyền lợi vị hôn phu, ngày mai đi tìm mẹ em bàn chuyện kết hôn.”
Lúc anh nói chuyện thậm chí còn dán cánh môi cô không rời đi, ma sát mềm mại khiến người ta run rẩy, cảm giác tê dại, Đường Noãn cuối cùng cũng bị trêu chọc đến không chịu nổi, vội vàng chống lên bả vai anh: "Hủy, hủy, hủy! Tôi hủy hôn!”
Diệp Thù Yến nhìn cô, ý cười trên mặt càng sâu: "Cho nên, em cũng thích anh, đúng không?”
Nói xong cũng không đợi Đường Noãn trả lời, ngậm giữ môi cô lại. Đường Noãn lại bị anh kéo vào vòng xoáy trầm luân.
Chờ lần nữa thở hồng hộc tách ra, Đường Noãn trừng mắt nhìn anh: "Tôi cũng nói từ hôn rồi!”
Diệp Thù Yến đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, ôm lấy người, lần nữa ngồi trở lại ghế dựa của mình, cũng thuận thế đặt Đường Noãn ở trong n.g.ự.c mình, vừa yêu thương vuốt ve mái tóc bị anh giày vò đến tán loạn, vừa cười khẽ nói: "Ừm, anh biết, cho nên bây giờ chúng ta là cùng có tình cảm với nhau đúng phải không?”
Nói xong lại không nhịn được dán lên cánh môi của Đường Noãn, ý cười như không cần tiền tràn ra khóe mắt đuôi mày. Hóa ra cô căn bản không có bất kỳ cơ hội phản bác nào sao? Đường Noãn đánh anh một chút, nhưng nhìn nụ cười của anh cũng không nhịn được cười theo, hắng giọng: "Xấu xa!”
Diệp Thù Yến cũng cười theo, cánh tay hơi dùng lực, Đường Noãn lập tức nhu thuận dựa vào trong n.g.ự.c anh, đưa tay ôm lấy eo anh. Diệp Thù Yến dừng một chút, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, cúi đầu nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán cô: "Noãn Noãn.”
"Anh yêu em.”
Đường Noãn bất giác siết chặt cánh tay, cô vẫn cảm thấy ba chữ này chẳng qua chỉ là một câu yêu đương công thức hóa trong tiểu thuyết và phim thần tượng:
Chỉ dùng để thể hiện cảm xúc của con người, không có gì to tát cả. Nhưng mà hôm nay nghe được ba từ trong miệng Diệp Thù Yến, cô mới phát hiện thì ra tình yêu cũng không đơn giản như vậy, cứ như bây giờ, cô cảm thấy cả người mình đều bị hạnh phúc lấp đầy, bao bọc, vui sướng muốn bay lên.
Cô không nhịn được ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tràn ngập dịu dàng của anh, rướn đầu hôn lên môi anh, nhẹ giọng nỉ non: "Em cũng vậy.”