Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 153

Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:09:23
Lượt xem: 38

Tôn Uyến Thu lạnh mặt, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Bà Đường...”

Thẩm Kim Hoa cắt ngang bà ta: “Bà xem, không cần khách sáo như vậy đâu, cứ gọi là bà thông gia là được.”

Tôn Uyển Thu: . . .

Bà ta không gọi được, chỉ đành bỏ việc xưng hô đi, nhưng tiết tấu của lời nói cũng đã bị gián đoạn, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: “Dạo gần đây Đường Noãn thực sự đã mang đến áp lực không nhỏ cho nhà họ Diệp, bà có biết những chuyện gần đây con bé làm không?”

Thẩm Kim Hoa kinh ngạc nói: “Tôi nói này bà thông gia, con bé chỉ là một cô gái thì sao có thể mang đến áp lực cho nhà họ Diệp được chứ? Là con bé quá lợi hại, hay là nhà họ Diệp nhà bà không được vậy? Nhà hào môn ông bà không chống lại được sao?”

Tôn Uyển Thu nghẹn họng, nhàn nhạt nói: “Chắc là là bà không biết, người nhà chúng tôi sẽ không rút dây động rừng, Đường Noãn lăn lộn như vậy chỉ để lấy chút tiền đó, như vậy là vứt bỏ thể diện của nhà họ Diệp chúng tôi, hơn nữa còn cả việc hợp tác mấy chục tỷ của chúng tôi với nhà họ Giang...”

Thẩm Kim Hoa không đợi bà ta nói xong đã cười nói: “Ồ, tôi biết rồi, loại người như các bà cũng có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa, cũng giống như triều Đường, có một Dương quý phi có thể khiến các bà thay đổi triều đại, phải không?”

“Vậy mấu chốt của việc hợp tác mấy chục tỷ kia nằm ở trên người con bé, vậy có phải ông bà phải cho con bé vào ở trong cung không? Sao lại còn quát mắng?”

Quý Vân suýt nữa cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, Đường Noãn cũng cố nén sự buồn cười.

Tôn Uyển Thu đã tức giận không nói lên lời, Thẩm Kim Hoa tiếp tục nói: “Không phải, tôi nói này, có phải triều đại của các bà sắp sụp đổ rồi không? Ngay cả dân chúng bình dân như chúng tôi cũng nghe nói Thái thượng hoàng nhà bà là một kẻ lắm mồm, đi khắp nơi nói xấu con dâu chưa qua cửa.”

“Có lẽ nào, áp lực lớn lên giang sơn của nhà họ Diệp các người không phải do con bé Đường Noãn nhà tôi, mà là do mấy người đàn ông nhà bà không đủ tốt không?”

Diệp Thù Yến đang chọn quà cho Đường Noãn ở Hải Thành bỗng nhiên hắt xì một cái, đáy mắt toát ra sự dịu dàng: Chắc là Đường Noãn đang nhớ anh rồi... Cuối cùng Tôn Uyển Thu tức giận đến nỗi trực tiếp cúp điện thoại, Đường Noãn cứ tưởng như vậy là xong rồi, nhưng không ngờ Thẩm Kim Hoa lại gọi lại, nhưng đương nhiên đối phương không nghe máy.

Sau đó Thẩm Kim Hoa đổi sang điện thoại của mình, lấy số điện thoại của Tôn Uyển Thu từ máy của Đường Noãn để gọi lại lần nữa. Lần này Tôn Uyển Thu bắt máy, Thẩm Kim Hoa tiếp tục thân thiết nói: “Aiya, bà thông gia, sao ban nãy bà lại không bắt máy?”

“Đây là số điện thoại của tôi, bà nhớ lưu lại nha, nếu bên bà có muốn cầu hôn thì có thể liên hệ lúc nào cũng được, hoặc nếu như cảm thấy Đường Noãn làm chuyện gì có thể làm điên đảo tới vương triều nhà họ Diệp các người thì bà cũng có thể gọi điện thoại nói với tôi...”

Đường Noãn còn tưởng rằng bà ấy tính nói “Tôi sẽ dạy dỗ con bé” hay gì đó, kết quả lại nghe thấy bà ấy nói: “Để tôi tới xem xem năng lực của con gái nhà chúng tôi thế nào.”

Quý Vân gần như sắp cười phá lên, Lý Thu Thu cũng không nhịn được cười: “Chắc Tôn Uyển Thu cũng bị chọc tức đến ăn không ngon ngủ không yên rồi?”

Thẩm Kim Hoa nói: “Nếu bà ta dám nói Noãn Noãn, đến lúc đó thím sẽ tự mình cho bà ta ăn đủ.”

Bà ấy nhìn Đường Noãn nói: “Dù sao sau này bà ta muốn làm chuyện xấu gì thì con cứ gọi điện thoại cho mẹ. Con là vãn bối trong nhà, đúng là không tiện chống đối bà ta, cứ để mẹ giải quyết là được rồi.”

Bà ấy vuốt tóc bên tai Đường Noãn: “Sau này đừng nhân nhượng với bọn họ, dù có là ba hay bà nội của Diệp Thù Yến thì mẹ cũng không sợ, chúng ta cũng không phải sống nhờ vào bọn họ, sao phải nhân nhượng với bọn họ làm gì chứ?”

“Không có ham muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-153.html.]

Thẩm Kim Hoa nói: “Chúng ta cũng không cầu xin nhà họ cái gì, nếu không phải bởi vì Diệp Thù Yến, ai muốn liên quan tới bọn họ làm gì.”

“Khoan nói cái này, vẫn còn chưa kết hôn nữa mà, nghiêm túc mà nói thì bọn họ chẳng là gì cả, nếu như kết hôn rồi...”

Quý Vân tiếp lời nói: “Ly hôn! Chia tài sản!”

Thẩm Kim Hoa giận dỗi nói: “Cháu, đứa nhỏ này, nói cái gì đó? Kết hôn rồi thì đó chính là thông gia thực sự, đương nhiên càng phải làm cho bọn họ phải phục, chẳng lẽ để cho bọn họ cưỡi lên đầu sao?”

Đường Noãn & Quý Vân & Lý Thu Thu:..

Thẩm Kim Hoa nói: “Vậy nếu hai đứa đã quyết định kết hôn, chắc chắn là tình cảm rất tốt đúng không? Hai đứa con có tình cảm tốt là được rồi, còn những vấn đề khác, nếu bọn họ coi con là người một nhà, vậy chúng ta cũng sống hòa thuận theo nguyên tắc gia đình, còn nếu không coi là người nhà, vậy thì chúng ta cũng không cần sống như một nhà làm gì.”

Bà ấy nghiêm túc nói với Đường Noãn: “Tóm lại, hôn nhân là chuyện lớn của cả đời người, con không cần phải tạm chấp nhận bất cứ điều gì cả, biết chưa?”

Đường Kim Hâm đi tới duỗi tay xoa xoa đầu cô, cười nói: “Noãn Noãn, nhà chúng ta không giống nhà Đường Thắng An, con cứ yên tâm, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, ba mẹ đều sẽ làm chủ cho con.”

Thẩm Kim Hoa nói: “Đúng vậy, đừng nói là nhà họ Diệp, dám ức h.i.ế.p con gái mẹ, dù có là Thiên Vương tới cũng không cứu được!”

Đường Noãn nhìn vợ chồng bọn họ, chỉ cảm thấy có một luồng điện nóng đang chảy qua lồng ngực, cuối cùng bao vây chặt lấy trái tim cô, khiến cả cơ thể cô đều ấm áp, giờ phút này, cô cảm thấy cô có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì, không cần phải luôn cẩn thận, suy nghĩ chu toàn như vậy, bởi vì cho dù có sai, cho dù có bị oan ức, tủi thân, hai người cũng sẽ đứng phía sau bảo vệ cô.”

Được rồi.”

Đường Kim Hâm cầm xiên nhím biển đưa đến trước mặt Đường Noãn: “Ăn nhiều cái này một chút, sẽ làm tăng dũng khí hơn.”

Đường Noãn phụt cười một tiếng, lần đầu tiên nghe nói ăn nhím biển có thể nuôi dưỡng dũng khí đấy. Bọn họ ăn uống no đủ, Đường Noãn nhàn nhã nằm trên ghế, cô có thể hiểu được vì sao Đường Nguyệt và Đường Phi dù đã thành niên nhưng vẫn không muốn dọn ra ngoài ở riêng, nơi đây thật sự giống như một cái cảng, tràn ngập niềm vui sướng, có pháo hoa náo nhiệt và cả cảm giác an toàn không đâu sánh bằng.

Nhưng buổi tối hôm nay cô còn phải trở về viết kế hoạch, vậy nên chỉ có thể đứng dậy tạm biệt. Thẩm Kim Hoa lại đau lòng: “Nói đến mới nhớ, con kiếm nhiều tiền nên chắc cũng chịu khổ không ít, một mình con cứ thong thả thôi, không được thì cứ về đây, về đây mẹ với ba con mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho con.”

Đường Noãn vô cùng xúc động, lần sau Diệp Thù Yến lại đi công tác, cô sẽ về đây ở luôn. Trước khi đi, mọi người trong nhà lại đưa bao lì xì cho cô, có lẽ sợ cô sẽ không nhận như trước, lần này bọn họ không có chuyển khoản, mà là mỗi người chuẩn bị một chiếc thẻ ngân hàng, thậm chí ngay cả Đường Bôn cũng có.

Đường Noãn dở khóc dở cười: “Em cho chị làm gì? Em vẫn là học sinh, còn chưa kiếm được tiền.”

Cậu ấy còn chưa đủ 18 tuổi, tiền thuê nhà thu được còn chưa đưa cho cậu ấy. Đường Bôn nói: “Em có tiền, mỗi năm thi được top 3 trở lên, ba mẹ đều lì xì cho em, có nhiều lắm.”

Nói tới đây, cậu ấy làm nũng nói: “Chị Noãn, sau này em có thành tích tốt nữa, chị cũng lì xì cho em đi.”

Đường Noãn cười nói: “Được.”

“Oh yeah!” Đường Bôn vô cùng vui vẻ ôm lấy cô: “Cảm ơn chị Noãn! Sau này em lại có nhiều lì xì hơn rồi!”

Đường Noãn nhìn bộ dáng của cậu ấy cũng không nhịn được cười rộ lên, cảm giác huyết thống tương thông, đúng là không tệ.

Loading...