Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:09:21
Lượt xem: 35

Đường Noãn nói: “Bảo con về nhà cũ nhà họ Diệp một chuyến.”

Thâm Kim Hoa nhíu mày nói: “Diệp Thù Yến cũng không ở đó, bảo con trở về làm gì?

Đường Noãn nói: “Chắc là vì chuyện đối nghịch với nhà họ Giang lần này.”

Quý Vân nói: “Thì sao? Chẳng lẽ vì đảm bảo hòa khí, bắt cậu trả tiền cho họ?”

Lý Thu Thu chậm rì rì mở miệng: “Tớ đoán bọn họ tám chín phần mười vẫn còn chưa biết cậu kiếm lời được từ nhà họ Giang.”

Quý Vân nói: “Không thể nào? Kim Vấn Hạ làm ầm ĩ như vậy, nhà họ Diệp chắc cũng phải biết hết rồi, tớ nghe ba tớ nói, lúc trước khi đi đánh golf, Diệp đổng còn tức giận oán trách với mọi người, nói người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, chỉ biết giận dỗi phá của gì đó, chỉ thiếu điều nói rõ tên họ của Noãn Noãn mà thôi.”

Đường Noãn nhíu nhíu mày vội vàng nháy mắt ra hiệu với Quý Vân, những việc này các cô tự mình biết là được rồi, nói ở đây làm gì cơ chứ?

Kết quả Quý Vân như không nhìn thấy cô đang ám chỉ, tiếp tục nói: “Nếu không đám người đó làm sao biết được phu nhân của Diệp đổng không hài lòng với Noãn Noãn cơ chứ.”

Thẩm Kim Hoa nhíu mày, nhưng cũng không sốt ruột mở miệng, mà là nhìn về phía Lý Thu Thu, muốn nghe cô ấy phân tích.

Lý Thu Thu nói: “Diệp Chính Hồng không có khả năng để ý tới những lời bàn tán, cho nên ông ta biết những cái đó chắc chắn là truyền từ bên nhà họ Giang. Tớ đoán xác suất lớn là Kim Vấn Hạ cáo trạng.”

“Nhưng hiện tại nhà họ Giang đã chịu nhiều tổn thất như vậy rồi, bọn họ chỉ hận không thể cho tất cả mọi người không biết chuyện này, sao có thể đi nói cho Diệp Chính Hồng biết Đường Noãn kiếm được một trăm triệu từ nhà họ Giang được chứ? Nói không chừng lúc Diệp Chính Hồng hỏi tới thì bọn họ còn nói qua loa cho có lệ đó.”

“Cho nên, chắc là bọn họ vẫn còn tưởng rằng cậu thật sự phải đền hai trăm triệu như đám người kia nói...”

Thẩm Kim Hoa cũng hiểu ra, bà ấy nhìn chằm chằm điện thoại đã dừng kêu trên bàn, lạnh lùng nói: “Cho nên, bà ta tìm con là để gây phiền phức?”

Bà ấy nhìn Đường Noãn, hỏi liên tiếp như đạn pháo: “Bà ta gọi cho con khi nào? Đã nói những gì? Trong điện thoại có mắng con không?”

Bà ấy thực sự tức giận, giọng điệu vô cùng cứng rắn, Đường Noãn cũng đành ngoan ngoãn thú nhận: “Có nghe một lần.”

“Nhưng cũng không nói gì nặng lời, chỉ bảo con về nhà cũ một chuyến, con cũng đành nói qua loa cho xong chuyện.”

Cô cũng không ngốc, Diệp Thù Yến không ở đó, một mình cô trở về đó thì không khác gì đưa dê tới miệng cọp, sao cô có thể đồng ý chứ. Cũng may bọn họ cũng sẽ không hạ mình tới tìm cô, Đường Noãn cứ như vậy ngoan cố không đi thì bọn họ cũng chẳng thể làm được gì: “Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Diệp, chờ Diệp Thù Yến trở về xử lý là được.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại trên bàn lại vang lên, vẫn là Tôn Uyển Thu, Đường Noãn định xử lý như cũ, lại thấy Thẩm Kim Hoa vươn tay tới: “Đưa cho mẹ.”

Đường Noãn có chút chần chờ: “Mẹ, không sao đâu, bọn họ sĩ diện, cũng sẽ không tới tìm con, không cần thiết phải chấp nhặt với bọn họ...”

Thẩm Kim Hoa lại nói: “Sao lại không cần thiết chứ? Nếu là người khác thì không sao, nhưng sau này chắc chắn con sẽ phải gả qua đó, ruồi bọ không ở trước mặt chúng ta thì làm lơ cũng được, nhưng còn dám lởn vởn trước mặt chúng ta thì đương nhiên phải đánh c.h.ế.t rồi, nếu không không phải sẽ rất phiền sao?”

Bà ấy thấy Đường Noãn do dự: “Có phải con lo lắng nhà chúng ta không thể trêu vào nhà họ Diệp bọn họ không?”

Đường Noãn im lặng, đúng là cô đang băn khoăn điều này, nhưng cũng không phải không thể trêu vào, chỉ là nhà họ Diệp với nhà Đường Thắng An bọn họ không quá giống nhau, dù có thế lực thế nào thì cũng sẽ không dám nhắm trực tiếp vào nhà họ Đường, nhưng kiểu giao tiếp từ trên cao nhìn xuống đúng là rất khiến người ta không thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-152.html.]

Vợ chồng Đường Kim Hâm với vợ chồng Đường Thắng An không giống nhau, cô không muốn bọn họ phải chịu đựng sự dơ bẩn của đối phương. Thẩm Kim Hoa thở dài nói: “Con gái, bây giờ là xã hội bình đẳng, con phải biết một đạo lý rằng, chỉ cần con không cúi đầu, không ai có thể bò lên trên đầu con để điều võ giương oai được.”

“Con nói cho mẹ biết đi, con muốn kết hôn với Diệp Thù Yến không?”

Đường Noãn không ngờ bà ấy sẽ hỏi vấn đề này, cả người cô lập tức cứng đờ.

Thẩm Kim Hoa gật gật đầu nói: “Được rồi, mẹ hiểu rồi.”

Bà ấy duỗi tay muốn Đường Noãn đưa điện thoại: “Nào, đưa đây mẹ làm mẫu cho.”

Đường Noãn càng lo lắng hơn, sẽ ổn chứ? Rốt cuộc Thẩm Kim Hoa hiểu gì? Chính bản thân cô còn chưa hiểu cơ mà?

Quý Vân dứt khoát lấy điện thoại trong tay cô đưa cho Thẩm Kim Hoa.

Đường Noãn quay đầu trừng mắt nhìn cô ấy, giờ cô mới nhận ra, cô gái này chắc chắn là cố ý.

Quý Vân nhỏ giọng nói: “Đường Noãn, cậu phải tin tưởng chú thím.”

Đường Noãn bất đắc dĩ thở dài, không phải cô không tin, chỉ là cô cảm thấy không cần thiết, nhưng thấy Thẩm Kim Hoa ấn nút nghe rồi, cần thiết hay không thì cũng không còn quan trọng nữa. Cô vốn nghĩ Thẩm Kim Hoa sẽ cãi nhau với bên kia, lại thấy bà ấy vừa nghe máy thì sắc mặt đã thay đổi, cười nói vô cùng thân thiết: “Alo, là bà thông gia à, Noãn Noãn đi ra ngoài, để điện thoại ở nhà, bà tìm nó có chuyện gì thế?”

Mọi người nghiêng tai nghe, Đường Bôn cũng áp tai lên tai Thẩm Kim Hoa.

Thẩm Kim Hoa trực tiếp ấn loa ngoài, bên kia Tôn Uyển Thu chắc đã bị ba tiếng “Bà thông gia” làm cho ngạc nhiên, lúc Đường Noãn vẫn là con gái Đường Thắng An, Lâm Nguyệt Nga cũng không dám gọi bà ta là bà thông gia, cho dù ở trong giới bà ta cũng không có nhiều tiếng tăm, nhưng bọn họ cũng vẫn khách sáo gọi bà ta là bà Diệp. Sau một lúc lâu bà ta mới mở miệng, giọng điệu rất khách sáo, lại mang theo cảm giác xa cách kiêu ngạo: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là đã lâu con bé không về nhà cũ, tôi chỉ gọi con bé về ăn bữa cơm thôi.”

“Ai da, bà thông gia làm món gì ngon mà phải đặc biệt gọi con bé về vậy?”

Thẩm Kim Hoa cười nói: “Diệp Thù Yến đi công tác, không cần phiền phức nghĩ cho con bé đâu, bà thông gia với ông thông gia cứ giữ lại tẩm bổ đi.”

Tôn Uyển Thu chưa từng đụng qua loại người “Hổ báo” như thế này, vậy nên nhất thời bà ta cũng không biết nên nói tiếp thế nào. Thẩm Kim Hoa lại đưa ra yêu cầu trước.”

Nhưng bà thông gia cũng đã gọi điện thoại qua rồi, vừa hay tôi cũng có chút chuyện này muốn hỏi bà.”

Thẩm Kim Hoa nói: “Hôn sự giữa nhà họ Diệp với Noãn Noãn vẫn được tính, có phải chúng ta nên chính thức gặp mặt một lần không?”

“Nói kỹ hơn về việc sinh lễ hay của hồi môn gì đó, trước đây những thứ đó đã khiến Noãn Noãn nhà chúng tôi phải chịu thiệt thòi. Bên bà thông gia cứ không nhắc tới chuyện này, vậy nên tôi cũng muốn hỏi chuyện là như thế nào? Chẳng lẽ bắt Noãn Noãn nhà chúng tôi cứ không danh không phận trở thành vợ chưa cưới của Diệp Thù Yến nhà ông bà sao? Chẳng lẽ là hào môn không có lễ nghĩa này sao?”

Giọng điệu bà ấy rất bình tĩnh nhưng cũng vô cùng đanh thép, Tôn Uyển Thu đã lâu chưa từng nghe có ai dám nói nhà họ Diệp bọn họ không có lễ nghĩa, bà ta không nhịn được nói: “Sao có thể không danh không phận, hiện giờ cả Yến Thành, làm gì có ai không biết Đường Noãn là vợ chưa cưới của Diệp Thù Yến chứ?”

“Nhà đứng tên con bé, Thù Yến cũng đã tặng châu báu...”

Thẩm Kim Hoa đột nhiên nói vào: “Căn nhà dưới danh nghĩa của con bé là Diệp Thù Yến tặng, châu báu cũng Diệp Thù Yến tặng, nghe nói Diệp Thù Yến là người thừa kế của nhà họ Diệp, con cái đính hôn mà ông bà không chuẩn bị gì sao?”

Giọng nói của bà ấy vẫn rất nhẹ nhàng: “Nếu ông bà đang khó khăn thì cũng có thể nói một tiếng với chúng tôi, chúng tôi cũng có thể thông cảm, dù sao có là tập đoàn lớn thì cũng phải có lúc tài chính eo hẹp mà.”

Bà mới bị eo hẹp tài chính! Cả nhà bà đều eo hẹp!

Loading...