Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:17:17
Lượt xem: 38
Cái tên Khúc Mộng Tuyết nghe rất quen tai, nhưng Đường Noãn nhanh chóng ngừng suy nghĩ về điều đó, bởi vì cô nghe thấy nhân viên bảo vệ nói: "Thiệp các cô cầm là thiệp mời của tầng này.”
"Nếu thiệp mời từ tầng hai và tầng ba, họ sẽ được đưa thẳng lên tầng hai và tầng ba.”
Quý Vân không khỏi biến sắc mặt: "Mẹ kiếp! Lý Cẩu!”
Đường Noãn cau mày: "Nhầm rồi hả?”
Quý Vân híp mắt, nghiến răng nói: "Không thể nào, sợ là là cố ý đấy.”
Biết có đứng đây luống cuống cũng vô ích, Đường Noãn và Quý Vân định tìm cách khác, nhưng khi đang đi thì gặp một người không ngờ tới, người này chào hỏi cô trước: “Cô Đường?”
Đường Noãn quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Chị Trương?”
Chính chị Trương là người đã bán căn nhà cho gia đình Đường Kim Hâm ở khu Vân Đỉnh, chị ấy vẫn mặc một bộ quần áo rất có phong cách dân tộc, khiến người ta để lại ấn tượng sâu sắc.
Đường Noãn nhớ chị ấy kinh doanh mỹ phẩm chăm sóc da, để thuận lợi mua nhà, nhà họ Đường đầu tư cho chị ấy thêm năm triệu nữa: "Sao chị lại tới đây?”
Chị Trương cười nói: "Chị muốn tìm một chương trình độc đáo có tỉ lệ tài trợ cao.”
Nói đến đây, chị ấy cười khổ: "Xem ra không có cái gì thích hợp.”
Với tư cách là một "nhà đầu tư", hình như chị ấy cũng từng bị quấy rối.
Ba người họ đều không lưu luyến gì chỗ này, nên dứt khoát kết bạn cùng nhau bước ra ngoài.”
Sao chị lại tới đây tìm?”
Đường Noãn vẫn không hiểu, loại chuyện này tìm một công ty chuyên nghiệp không phải tốt hơn sao? Chị Trương nói: "Hết cách rồi, nếu chị không hiểu thì dễ bị lừa, cho nên muốn tìm hiểu một chút.”
Hóa ra gia đình nhà họ Trương điều hành một thương hiệu sản phẩm chăm sóc da toàn quốc, Bối Hoa, vốn là một thương hiệu nội địa lâu đời.”
E rằng em chưa từng nghe qua cái tên này. Thập niên 1970, 1980 kem dưỡng da Bối Hoa là hàng xa xỉ đấy.”
Chị Trương thở dài nói: "Chúng ta vẫn luôn cho rằng rượu thơm không sợ ngõ sâu, tất cả kinh phí được sử dụng cho việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm, nhưng thời thế thay đổi, quảng cáo và tiếp thị lại quan trọng hơn cả sản phẩm.”
Khi chị ấy nói đến đây, chị ấy vẫn còn một vài tia khó hiểu: "Những nhãn hiệu hiệu quả không bằng của bọn chị, nhưng chỉ cần lấy cái tên Tây, là giá cả sẽ đắt gấp mấy lần bọn chị, còn có những nhãn hiệu nước ngoài, lại càng thái quá hơn, giá cả gấp mười mấy lần, người trẻ tuổi đều thích cái đó...”
Đường Noãn xem như đã hiểu ra, đây hẳn là thương hiệu quốc gia do gia tộc kế thừa, lấy tâm mà làm ra sản phẩm, thế nhưng cứ bám vào vinh quang năm xưa mà không theo kịp sự phát triển của thời đại, vì vậy mới rơi đến bước đường này. Chị Trương rõ ràng là nhận thức được điều này: "Chị đã bán nhà và muốn tiếp thị qua Internet, nhưng cuối cùng bởi vì không biết gì cả, chị đã bị lừa bởi những người được gọi là chuyên gia mà chị mời về.”
Trong mắt chị ấy tràn ngập đau khổ: "Bị lừa mất vài triệu!”
“Chị nghe nói tìm một số chương trình giải trí tài trợ sẽ có hiệu quả ngay lập tức, vì vậy chị cũng muốn thử.”
Cho nên, lần này, để tránh bị lừa, chị ấy chỉ đến đây để đích thân tìm hiểu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng quyết định phải thay đổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-143.html.]
Chị đã hỏi vài bên và họ báo giá cao đến nực cười.”
Chị Trương cảm thấy không thể tin được: "Giá quảng cáo bây giờ cao như vậy sao?”
Nói xong, chị ấy lại phấn chấn nói: "Quên đi, không oán trách nữa, trước tiên tìm cách đã, công thức của nhà chị tốt như vậy không thể lại đứt đoạn ở đời chị được, càng không thể để cho những người nước ngoài kia cướp đi.”
Đường Noãn bối rối: "Người nước ngoài?”
Chị Trương nói: "Ừ, có người phát hiện sản phẩm của bọn chị có chất lượng tốt, muốn hợp tác, muốn đổi tên sản phẩm thành cái của họ, mà giá cả còn vô cùng vô lý. Điều này là tuyệt đối không thể.”
Đường Noãn cũng không biết nên nói cái gì, đây có lẽ là một gia tộc cố chấp thủ cựu, nhưng cũng bởi vậy mà thuần túy duy trì bản tâm. Không đủ thì cùng lắm trong gia tộc đứng ra đầu tư tiền, Đường Noãn suy nghĩ một chút, chỉ vào Quý Vân đang gọi điện thoại tìm người nói: “Cậu ấy là bạn của em, cậu ấy cũng coi như là người của giới giải trí, để cậu ấy giúp chị tìm hiểu.”
Chị Trương hào hứng nói: "Ồ, thế thì tốt quá, cảm ơn các em rất nhiều!”
Nhưng khi nghe nội dung cuộc gọi của Quý Vân, chị ấy lại do dự nói: "Chị nghĩ rằng, hay là em đừng gọi nữa.”
Đường Noãn sững người một lúc, chợt cô nghe thấy chị Trương nói: "Chị đã nghe được một số tin tức, về em.”
Đường Noãn bối rối: "Về em?”
“Đúng thế.”
Chị Trương nói: “Không phải gần đây chị muốn thử tìm hiểu về tình hình và hiệu quả của việc tài trợ sao? Chạy tới chạy lui không ít nơi, cũng nghe không ít chuyện về em.”
“Không phải em và Giang Miểu có mâu thuẫn lớn lắm sao? Chị nghe nói hình như dạo này nhà họ Giang định kiếm chuyện với em.”
Quý Vân cúp điện thoại, khi nghe những gì chị Trương nói, cô ấy chỉ cảm thấy buồn cười: "Gia đình nhà họ Giang còn dám kiếm chuyện với Đường Noãn?”
“Không phải, không phải nghe nói em muốn đóng phim gì đó hả? Bọn họ không cho phép đạo diễn lớn gì đó hợp tác với em, hình như tất cả mọi người đều nể mặt nhà họ Giang. Quý Vân khó hiểu: "Cánh tay gia đình họ Giang dài vậy sao, chìa đến tận giới giải trí luôn à?”
Đường Noãn nhớ tới một chuyện: "Gia tộc nhà họ Giang bây giờ cũng tiến quân vào giới giải trí.”
Trong sách, cuối cùng nhà họ Giang cũng có chỗ đứng trong giới giải trí, đương nhiên là trên danh nghĩa mở một công ty giải trí cho Giang Miểu. Giờ đây, nhảy ra khỏi những tình tiết lãng mạn hóa khác nhau trong cuốn sách, chỉ xét về mặt lợi ích, thì hoàn toàn có khả năng. Lúc đầu, nhà họ Giang đã tốn rất nhiều công sức để hỗ trợ Giang Miểu, vì không hài lòng với Đường Dị, Giang Trạm đã tổ chức lại đoàn đội của Giang Miểu, tất nhiên cơ cấu là hàng đầu, nhưng anh ta không ngờ rằng mới chỉ mấy ngày mà Đường Noãn đã đá đ.í.t Giang Miểu ra khỏi giới giải trí. Nhưng những điều này cũng đủ để nhà họ Giang hiểu được lợi nhuận khổng lồ trong ngành giải trí, đặc biệt là trong thời đại kinh tế người hâm mộ này, nhà họ Giang kinh doanh trên nền tảng mạng internet, vốn có lợi thế rất lớn.
Quả nhiên nghe thấy chị Trương nói: “Chị biết họ đầu tư vào một chương trình giải trí, đoàn làm phim cũng mơ hồ nghe nói họ đã đầu tư, nhưng chị cũng không chắc lắm.”
Quý Vân không nhịn được hỏi: "Vậy ra những người này không dám đắc tội với nhà họ Giang mà dám đắc tội với nhà họ Diệp?”
Sau khi nói xong, cô ấy biết rằng mình đã nói lời ngu ngốc rồi.
Người ta nói rằng quan huyện không bằng quản lý hiện tại, nhà họ Diệp luôn làm việc trong các ngành công nghiệp truyền thống và tương đối xa công chúng, vì vậy người thừa kế Diệp Thù Yến vẫn giữ một cảm giác bí ẩn, nhưng nhà họ Giang thì khác. Rào cản truy cập Internet trực tiếp vào ngành giải trí không cao, nguồn vốn dồi dào và có sẵn những lợi thế. Huống chi chỉ là không hợp tác mà thôi, cho nên không thể nói là đắc tội.”
Vậy ra Đạo diễn Phùng…” Quý Vân không muốn tin: “Là đạo diễn, lẽ nào ông ấy không muốn có tác phẩm hay ư?”
Đường Noãn giương mắt nhìn cửa hông tòa nhà mở ra, đạo diễn Phùng đi bên cạnh anh trai thứ hai của Giang Miểu - Giang Tế - vừa đi vừa cười nói, cô bình tĩnh nói: "Có lẽ có một số người cam tâm tình nguyện bị tư bản chèn ép?”
Sẽ có những kẻ đánh mất chính mình, bị tiền tài che mờ con mắt, điều này rất bình thường mà. Biết được điều này, Đường Noãn ngừng làm những việc vô ích lại, nói với Quý Vân: "Vậy chúng ta tìm người khác đi.”
Giới giải trí rộng lớn như vậy, vốn liếng của nhà họ Giang dù giàu có đến đâu cũng không thể một tay che trời.