Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-11-12 09:45:50
Lượt xem: 54
Nghĩ đến những gì anh ta nói, Đường Noãn đột nhiên tức giận, giơ chân đá vào người anh ta: "Tiêu Thiên Diệp, qua đây, nói lại lời vừa rồi xem!” Ai cũng không ngờ Đường Noãn lại đột nhiên phát hỏa lớn như vậy, tất cả đều sửng sốt, Tiêu Thiên Diệp lại bị đạp vào cánh tay, anh ta tựa vào tường, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thù Yến. Môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, là tôi không biết lựa lời để nói.”
Nói xong nhanh chóng rời đi.
Đường Noãn nhìn anh ta chạy đi thì tức giận không thôi, [Tình địch của Diệp Thù Yến? Mẹ nó, thứ chó má như anh ta cũng xứng?]
Diệp Thù Yến nhìn cô tức giận như cá nóc, trong lòng còn chưa kịp nổi giận thì đã tràn ngập sung sướng. Anh không ngờ rằng cô sẽ vì anh mà tức giận như vậy, cơn tức giận dâng trào của cô không phải vì bản thân cô mà là vì đối phương đã vũ nhục anh.
"Được rồi", Diệp Thù Yến nhẹ nhàng vuốt lưng cô, ôn nhu nói: "Đừng để trong lòng.”
Bàn tay to trên lưng và giọng nói dịu dàng không hiểu sao khiến Đường Noãn cảm thấy vô cùng ấm ức. Diệp Thù Yến nhìn cái miệng đang chu ra của cô, bộ dạng như muốn khóc, không kìm được mà ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: "Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ngoan.”
Đường Noãn nắm lấy quần áo anh, vùi đầu vào n.g.ự.c anh không nói nên lời.
Mọi người vây xem nhìn một màn này, liền cảm thấy rất thái quá. Quay đầu nhìn Tiêu Thiên Diệp chạy trối chết, lại nhìn Chu Nhàn Lệ còn chưa đứng dậy trong phòng, nhất thời không biết vừa rồi rốt cuộc là ai bị ủy khuất.
Cuối cùng Chu Nhàn Lệ cũng được hai tên chó săn đỡ ra khỏi cửa, eo và lưng của cô ta đều rất đau, trên váy toàn là rượu, chật vật đến cùng cực, lòng tràn đầy mong mỏi muốn Diệp Thù Yến thu thập Đường Noãn, kết quả nhìn thấy tình hình này, thiếu chút nữa tức đến nội thương.”
Vì sao chứ?”
Trong lòng cảm thấy rất bất công, cô ta không khỏi hỏi: “Diệp thiếu gia, anh không thấy cô ta đánh người sao?”
Diệp Thù Yến dùng một tay vỗ nhẹ đầu Đường Noãn, thản nhiên nói: "Tôi không thấy.”
Anh lại nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Tại sao chỉ có cô là người bị đánh trong buổi họp lớp?”
Quý Vân và Lý Thu Thu quay lưng lại, không nhịn được cười, bả vai run rẩy. Họp lớp cái quỷ gì, bị đánh cái quỷ gì, mẹ nó, ha ha ha.
Cũng đúng, vì sao nhiều người như vậy, chỉ có mình cô ta bị đánh? Chẳng phải là vì cô ta gây chuyện hay sao! Chu Nhàn Lệ tức giận cắn chặt môi dưới mới không sụp đổ kêu ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Diệp đại thiếu bảo vệ cô ta vậy sao? Anh thích điểm gì ở cô ta chứ?”
Diệp Thù Yến rũ mắt, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Noãn, khóe môi hơi cong lên, đang định nói chuyện thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện, bịt miệng anh lại.”
Không được nói!” Đường Noãn ngẩng đầu, dặn dò Diệp Thù Yến xong, quay đầu lại đảo qua đám người xem náo nhiệt, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Chu Nhàn Lệ đang có vẻ mặt phẫn hận, cười ác liệt: “Không nói cho cô biết! Cho cô tức c.h.ế.t luôn!”
Chu Nhàn Lệ: . . .
Tạ Phi Triết không khỏi bật cười: “Ha ha, Đường Noãn, sao cô lại thú vị vậy hả?”
Diệp Thù Yến không khỏi bật cười, đưa tay kéo tay cô xuống, xoa đầu cô nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi?”
Đường Noãn do dự một lúc rồi gật đầu.
Trong mắt Diệp Thù Yến tràn đầy ý cười, ôm lấy cô, lại nhìn về phía Quý Vân và Lý Thu Thu: “Lát nữa để Tạ Phi Triết đưa các cô về.”
Hai người thụ sủng nhược kinh, không ngờ Diệp Thù Yến vẫn nhớ đến họ.
Tạ Phi Triết huýt sáo, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Vừa rồi Đường Noãn uống rượu vội vàng, lại còn tức giận, hiện tại rượu đã tiêu hết, sau khi ngồi lên xe, cô không khỏi liếc nhìn Diệp Thù Yến bên cạnh, từ quần áo đến ngón tay.
Diệp Thù Yến thấy thú vị, thử đưa tay đeo nhẫn qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-141.html.]
Quả nhiên Đường Noãn không thể khống chế mà cầm lấy, tò mò nghịch nghịch nhẫn của anh, Diệp Thù Yến nhìn bộ dáng của cô, trong lòng khẽ động, nhét dây chuyền vào cổ áo, mở miệng nói: “Cái này...”
Đường Noãn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cổ áo anh.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi thoải mái, cổ áo không cài hai cúc trên, chiếc răng sói trên vòng cổ được giấu xuổng phía dưới một chút, phải cởi thêm một cúc nữa mới có thể nhìn thấy.
Nhìn thấy Đường Noãn đến gần, quả táo Adam của Diệp Thù Yến nhấp nhô, cụp mắt bất động, vì sợ làm cô sợ.
Nhưng mà……
Anh nhìn Đường Noãn đang ở gần, cảm thấy cổ căng thẳng, cố nén cơn ho hỏi: "Em làm gì vậy?”
Đường Noãn đan chặt hai cổ áo vào nhau, lạnh lùng nói: "Khó coi, cài vào!” [Muộn tao thế này, anh muốn quyến rũ ai? Không biết giữ gìn nam đức, không thể cho người khác xem!]
Diệp Thù Yến không nhịn được cười rộ lên, cánh tay nâng lên, rốt cuộc không khắc chế được, hơi hơi dùng sức ôm người vào trong ngực.
Có lẽ Đường Noãn có chút say thật nên ngoan ngoãn nép vào lòng n.g.ự.c anh, không nhúc nhích. Diệp Thù Yến cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.
Nhưng cũng chỉ kéo dài hai mươi mấy phút mà thôi, đợi đến khi về tới nhà thì lại là một câu chuyện khác. Anh dìu cô đến cửa tầng mười chín, Đường Noãn đột nhiên cảnh giác, đẩy anh ra, một tay che ổ khóa, tay kia nhập mật khẩu, thỉnh thoảng lại trừng mắt cảnh cáo, như sợ anh sẽ thấy nó.
Diệp Thù Yến dở khóc dở cười, kiên nhẫn tựa vào tường, nhìn cô choáng váng nhập sai nhiều lần, cuối cùng cũng mở được cửa ra. Trước tiên anh dìu cô vào phòng ngủ trước, chờ anh vào phòng bếp rót một ly nước mật ong rồi trở về, Đường Noãn đã dùng chăn bọc kín mít ngồi trên giường, ánh mắt không chớp nhìn ra cửa.
Thấy anh đi vào, hai mắt cô sáng ngời, nhưng đến khi anh tới gần lại biến thành cảnh giác: “Để ở đó, tôi tự uống.”
Diệp Thù Yến đặt ly nước lên tủ đầu giường bên cạnh, làm như lơ đãng hỏi: "Em thực sự không thích anh một chút nào sao?”
Đường Noãn bỗng nhiên tức giận: “Không thích, dựa vào đâu phải thích?”
Cô trừng mắt nhìn Diệp Thù Yến: “Anh nói không thể thích thì không thể thích? Anh nói thích thì nhất định phải thích? Dựa vào đâu chứ?”
"Anh có biết tôi đã cố gắng cỡ nào không? Tôi đã cố gắng như vậy, nghĩ kỹ tất cả mọi thứ, nhưng rồi anh lại nhẹ nhàng nói một câu thích là có thể lật đổ tất cả? Tại sao?”
Cuối cùng, cô lạnh lùng nói: “Thích là thứ không đáng tin cậy nhất! Thích của anh có thể kéo dài bao lâu?
Diệp Thù Yến không ngờ rằng khúc mắc của cô cũng giống như của anh, không hổ là trời sinh một đôi? Nhưng trong chuyện này, quả thực anh đã làm cô tổn thương: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
“Không, anh nói đúng.”
Đường Noãn quấn chăn, không biết nhớ lại cái gì, ánh mắt xa xăm nói: “Bà nội nói, năm đó bà và ông nội cũng rất yêu nhau, cho dù bà không thể sinh con, ông cũng kiên trì cưới bà, cuộc sống của bọn họ vô cùng hạnh phúc...”
Diệp Thù Yến phản ứng kịp, hình như cô đang nói về bà cụ nhà họ Đường.
"Nhưng sao?”
Đường Noãn trào phúng nói: “Mới có năm năm mà ông nội đã ôm Đường Thắng An về, bà nội hết lòng trao cho ông cả trái tim, nhưng cuối cùng chỉ còn cách nhìn mặt Đường Thắng An mà sống.”
Diệp Thù Yến sửng sốt, Đường Thắng An vậy mà là con ngoài giá thú? Bí mật này nhà họ Đường cũng giữ kín thật.
“Tôi cũng vậy…” Đường Noãn thì thào nói: “Tất cả mọi thứ của tôi đều là dựa vào anh mà có, vinh dự, tôn kính ở trong giới mà tôi nhận được đều là nhờ anh.”
"Không có anh, tôi chẳng là gì cả. Cũng giống như hôm nay, bọn họ biết anh không đi nên cười nhạo khinh thường tôi. Nhưng khi đối mặt với anh, bọn họ lại ngoan ngoãn như chim cút không nói nên lời, anh biết vì sao lại vậy không? Bởi vì anh cường đại.”