Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-11-11 00:05:50
Lượt xem: 57
Cô đặt đũa xuống, nói thẳng: "Anh Thù Yến, hôm đó lúc tôi đưa áo sơ mi cho anh, có nghe bà Đặng nói rồi.”
Diệp Thù Yến nghĩ một lát, mới nhớ tới chuyện ngày đó, khó trách cô lại lặng lẽ buông áo sơ mi xuống rồi đi. Mà từ biểu hiện ngày hôm qua khi gặp Đặng Quỳnh, anh đại khái có thể đoán được đối phương nói cái gì.
“Hơn nữa, cái gọi là đi công tác của anh cũng là vì trốn tôi nhỉ?”
Đường Noãn nói: “Từ sau khi tôi đàm phán với cả nhà Đường Thắng An xong, anh vẫn luôn trốn tránh tôi.”
Diệp Thù Yến cười khổ, anh quên mất, thật ra cô rất thông minh, cũng rất mẫn cảm. Cái gì cô cũng hiểu hết.
Chính bởi vì cô hiểu được, cho nên cảm thấy anh sẽ từ hôn.
Nếu như anh hoàn toàn lý trí thì quả thật sẽ đúng như cô dự đoán, nhưng cô cũng giống như anh, đều bỏ qua biến số tình cảm này. Diệp Thù Yến không biện giải vô ích nữa, nói thẳng: “Nếu em đã không tin, vậy chúng ta kết hôn đi.”
Cho rằng sự việc có thể kết thúc, Đường Noãn đang bình tĩnh uống nước lập tức bị sặc, bắt đầu ho khan kinh thiên động địa, Diệp Thù Yến vội vàng tiến lên vỗ lưng thuận khí cho cô: "Cẩn thận một chút.”
Đường Noãn không nhịn được mà ngẩng đầu trừng anh.
Bởi vì vừa mới ho khan rất ác, bên má cô đỏ bừng, đáy mắt hiện lên sự ướt át, ngón tay Diệp Thù Yến giật giật, nâng tay sờ sờ khoé mắt của cô: "Vậy thì nếu như anh đổi ý, toàn bộ mảng quản lý khách sạn Diệp thị, đều cho em hết.”
“Thật sao?”
Đường Noãn thay đổi bộ dáng không quan tâm tất cả mọi thứ trước đó, vui mừng nói: "Vậy chúng ta mau ký hợp đồng đi?”
Đây là hạng mục mười mấy vạn đó, không đổi ý cũng phải nghĩ cách làm anh đổi ý.
Đường Noãn cảm thấy mình rất có tiềm chất của nhân vật nữ phụ phản diện. Diệp Thù Yến cắn chặt răng, không nhịn được hung hăng xoa đầu của cô, bỗng nhiên nheo mắt nói: "Em luôn muốn từ hôn với anh, có phải là vì thích anh hay không?”
Đường Noãn lập tức phản bác: "Anh bớt tự mình đa tình đi, ai thích anh? Đã nói tuyệt đối sẽ không thích anh rồi.”
Diệp Thù Yến nói: "Em không thích anh, nói cách khác, em sẽ không từ hôn với anh, đúng không?”
Đường Noãn nghẹn họng, câu hỏi này, sao lại cảm thấy phía trước có cạm bẫy nhỉ? Diệp Thù Yến ngồi xuống bên cạnh cô, một bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: "Khoảng thời gian trước đúng là anh đang trốn em, bởi vì phát hiện không khống chế được mà thích em. Đi công tác cũng là muốn cách em xa ra một chút, tỉnh táo một chút, nghĩ kỹ một chút.”
Anh liếc về phía bờ vai cô: "Bằng không anh sẽ không nhịn được mà đến ngay cả váy hay quần đùi cũng không cho em mặc…”
Lời nói này có hơi kinh hãi, trong đầu Đường Noãn đột nhiên hiện ra hình ảnh anh cắn bả vai và cắn chân cô…Diệp Thù Yến: . . . Cô là lưu manh nữ hả?
Đường Noãn cũng ý thức được điều gì, tiếp tục dùng kinh văn đuổi ý nghĩ ly kỳ trong đầu ra ngoài, duy trì bình tĩnh. Diệp Thù Yến ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: "Chẳng qua dường như không có hiệu quả gì, ngược lại anh còn xác định rằng anh thích em.”
Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến, có thể hời hợt nói ra lời tỏ tình như vậy, chỉ có thể cảm thán, không hổ là Diệp đại thiếu nhỉ?
Đường Noãn bất vi sở động: “Cho nên, anh muốn từ hôn?”
Diệp Thù Yến thở dài một tiếng tựa lưng vào ghế: “Nhưng không phải may mắn còn có em hay sao?”
Anh nhìn Đường Noãn: “Từ hôn vốn là chuyện của hai bên, hơn nữa lúc trước anh cũng đã nói, có từ hôn hay không là do em định đoạt.”
“Nếu em đã không có tình cảm với anh, vậy cuộc hôn nhân này hiển nhiên là không thể từ hôn được.”
Anh đứng dậy đối mặt với Đường Noãn, nghiêm túc nói: "Em cũng đừng có gánh nặng, anh nhịn một chút cũng không sao cả.”
Đường Noãn: . . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-134.html.]
Tên vô lại này ở đâu chui ra vậy? ? ?
Đường Noãn nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của Diệp Thù Yến, không khỏi ngứa răng.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Đường Noãn đảo mắt, cong mắt nói: “Cũng được, vậy phiền anh cứ chịu đựng tiếp. Nhưng ngàn vạn lần anh đừng có làm ra những hành động mập mờ như theo đuổi gì đó nhé.”
“Nếu không, anh đẹp trai, ưu tú như vậy, nhố tôi động lòng, vậy thì phải từ hôn, anh không muốn từ hôn mà, đúng không?”
Diệp Thù Yến: . . .
Sao có cảm giác lại trở về vạch xuất phát vậy nhỉ?
Không đúng, không phải quay về vạch xuất phát, mà là hoàn toàn mất đi quyền chủ động rồi.
Chỉ thấy Đường Noãn học bộ đáng thản nhiên của anh: "Tóm lại, chịu đựng cho tốt, có thể nhịn được là tốt nhất, không nên động lòng với tôi, nếu không thì từ hôn.”
Diệp Thù Yến: . . . Quả nhiên năm đó vẫn còn quá trẻ tuổi, ngạn ngữ nói đúng, nói chuyện làm việc đều không nên quá tuyệt đối, bạn xem đây không phải là gặp báo ứng sao?
Nhưng anh vẫn không nhịn được mà bổ sung một câu: "Nghĩa vụ và trách nhiệm của vợ chồng chưa cưới cũng nên thực hiện đến cùng.”
Đường Noãn dừng một lát, rụt rè gật gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức vậy.”
Diệp Thù Yến: . . .... Lời này nghe sao lại có chút cặn bã nhỉ? Đường Noãn phảng phất biết anh đang nghĩ gì, liếc xéo anh nói: "Lỡ như là yêu cầu không hợp lý thì sao?”
Diệp Thù Yến thầm nghĩ, anh sẽ nói ra yêu cầu không hợp lý sao? Sau đó Đường Noãn làm mẫu cho anh thấy, cô phòng bị thật sự là vô cùng vô cùng rõ ràng. Hai người cơm nước xong trở lại tiểu khu, cùng nhau đi thang máy lên lầu, sau khi đến tầng mười chín, Đường Noãn bước nhanh xuống lầu, hơn nữa không cho Diệp Thù Yến xuống, quay đầu thấy anh ở trong thang máy nhìn cô, cảnh giác nhìn anh một cái, rồi bắt đầu sửa mật mã cửa phòng trước mặt anh.
Diệp Thù Yến: . . . Anh không nhịn được nói: "Lúc trước mật mã trong nhà anh đều nói hết cho em biết.”
Đường Noãn đúng lý hợp tình nói: "Tôi đâu có thích anh, đương nhiên anh sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng không phải anh thích tôi sao? Lỡ như không nhịn được…"
Diệp Thù Yến tự nhận mình vẫn là quân tử, nên không thể chấp nhận chuyện cô coi anh là lưu manh, nói cắt ngang: "Không nhịn được cắn chân của em sao?”
Đường Noãn nghĩ đến cảnh mình vừa tưởng tượng: . . . Diệp Thù Yến chẳng thèm nhìn cô sửa mật mã cho xong, đã thẹn quá hoá giận đóng sầm cửa đi vào.
Đáng yêu ghê. Lên lầu, anh càng nghĩ càng thấy thú vị, lúc thay quần áo lại nghĩ tới điều gì đó, lấy di động ra gọi điện cho Đường Noãn. Đối phương hung dữ hỏi: "Sao đấy?”
Diệp Thù Yến cười: "Đi công tác về có mang quà cho em.”
Tuy rằng lần này chưa kịp mua nhưng may mắn lần trước mua nhiều. Sợ cô từ chối, chủ động giải thích: "Dựa theo hiệp nghị, là anh phá hủy quy tắc trước, nếu thật sự từ hôn, tất cả quà tặng cho em trong thời gian này đều thuộc về em.”
Anh vừa nói vừa lấy một chiếc hộp đi ra cửa, kết quả là nghe Đường Noãn rụt rè nói: "Được rồi, anh giao cho trợ lý Văn đi, ngày mai tôi đến chỗ anh ấy lấy.”
Diệp Thù Yến: . . .
Nếu biết kết quả sau khi tỏ tình là bị canh phòng nghiêm ngặt, thì anh đã nhịn xuống rồi. Nhưng mặc kệ thế nào, nghe tiếng lòng tiên miên (ải nhải dưới lầu của cô, tâm trạng Diệp Thù Yến vẫn rất không tệ, ngủ một giấc thật ngon. Ngày hôm sau, đợi đến lúc Đường Noãn rời giường thu dọn chuẩn bị đi ra ngoài, anh mới ấn thang máy xuống.
Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến trong thang máy, kinh ngạc hỏi: "Sao anh còn chưa đi?”
Diệp Thù Yến có lý do đầy đủ: "Chênh lệch múi giờ.”
Đường Noãn nghi ngờ nhìn anh, nhưng lại không có chứng cứ gì, dù sao anh cũng không lắp camera ở nhà cô, không có khả năng biết thời gian cô đi ra ngoài là lúc nào.
Xuống gara dưới hầm, Đường Noãn đang chuẩn bị mở cửa xe thể thao của mình ra, kết quả lại bị Diệp Thù Yến ôm bả vai mang lên xe anh: "Lúc này lái xe thể thao sẽ mệt c.h.ế.t đi được, hơn nữa... Nếu như em muốn báo thù, vậy không nên khảo nghiệm sự tự chủ của anh một chút, tra tấn anh một chút sao?”