Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-11-10 22:55:19
Lượt xem: 60

Chỉ là hình như người này biết mình làm việc không chính đáng, nên cố ý trốn tránh cô thì phải? Đã hơn mười hai giờ rồi mà vẫn chưa về? Đường Noãn quyết định, nếu giờ này anh còn chưa về nhà, cô sẽ trực tiếp nhập mật mã vào trong chờ, chờ đến khi anh về sẽ hù c.h.ế.t anh!

Cô ấn chuông cửa, thấy vẫn như cũ không có ai mở cửa, trực tiếp ấn mật khẩu mở khoá cửa vào nhà, sau đó phát hiện ra có gì đó không đúng, rõ ràng có giọng nói, hình như là của Đặng Quỳnh?

Đường Noãn lập tức xoay người chuẩn bị ra ngoài, Đặng Quỳnh không ưa cô, nếu biết cô tới đây giờ này, không biết trong lòng bà lại nghĩ cái gì nữa, tuy bà sẽ không làm lớn chuyện nhưng cứ lải nhải mãi làm cho người ta khó chịu.

Nhưng mà lời nói lọt vào tai lại làm cho cô dừng bước:

“…Tóm lại, khoảng thời gian này mẹ sẽ ở nước Mễ, con có thời gian rảnh thì qua đây, mẹ sẽ giới thiệu Bella cho con, dù sao con cũng không thích, thế thì Đường Noãn và Bella có cái gì khác nhau? Không đúng, vẫn có sự khác biệt, Bella môn đăng hộ đối hơn Đường Noãn, con xem nó đã gây ra biết bao phiền phức, gây ra bao nhiêu chuyện khiến người khác chê cười cho con rồi.”

Đường Noãn đứng một lúc, chẳng nghe thấy tiếng phản bác nào, cười tự giễu một tiếng, đặt áo sơ mi đã gấp gọn lên trên cửa tủ, sau đó mở cửa rời đi.

Diệp Thù Yến từ trong phòng tắm đi ra, nghe thấy tiếng cửa, sâu trong lòng dâng một xíu niềm vui mà chính anh cũng không biết, bước nhanh về phía cửa, lại không thấy bất kỳ bóng người nào, nhưng cái áo sơ mi được gấp gọn gàng kia lại chứng minh Đường Noãn đã tới.

Diệp Thù Yến nhíu nhíu mày, tiến lên cầm lấy áo, do dự một lúc rồi cũng không đuổi theo, đuổi theo thì nên nói gì? Vả lại trời cũng đã khuya thế này, anh sợ bản thân lại mất khống chế trước mặt cô, anh đã không còn dám đánh cược sự tự chủ của bản thân nữa rồi.

“…Cuối cùng thì con có nghe mẹ nói gì không thế?”

Giọng nói sắc nhọn vang lên làm Diệp Thù Yến phục hồi tinh thần lại, lúc này anh mới phát hiện điện thoại trên bàn còn chưa tắt, anh cầm lên nói qua loa vài câu cho có, Đặng Quỳnh hài lòng mới để cho anh nghỉ ngơi. Diệp Thù Yến nằm trên giường, cầm điện thoại nhắn cho Đường Noãn biết chuyện sáng mai anh sẽ đi công tác, lúc này chắc cô đã ngủ rồi, chờ ngày mai cô nhận được tin thì anh cũng đã xuất phát, anh không muốn để bản thân mình có cơ hội đổi ý. [Đi nước Mễ công tác… À…]

Diệp Thù Yến đứng hình, cô vẫn chưa ngủ? Nhưng giọng cô sao vậy? Sao không có tinh thần gì vậy? [Cũng tốt, chờ anh ta quay về, tài khoản của mình sẽ được nhận hơn ba bốn triệu, nhịn hơn hai tháng nay đúng là đáng giá.] Diệp Thù Yến nhăn mày, cái gì mà tài khoản sẽ được nhận hơn ba bốn triệu? Trong đầu cô lại nghĩ cái gì vậy?

Diệp Thù Yến yên lặng nghe, phát hiện Đường Noãn bắt đầu niệm kinh, gì mà cắt đứt hồng trần, nói kiểu mọi thứ trên thế gian này đều là hư vô. Diệp Thù Yến nghe mà không biết nên khóc hay cười, sau đó trong lúc cô ù ù cạc cạc niệm kinh thì ngủ mất…Ngày hôm sau Đường Noãn ngủ thẳng đến hơn chín giờ mới dậy, nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, lại từ trong gương nhìn dấu vết trên cổ, có lẽ “Tâm Kinh” tối qua đã giúp cô hiểu rõ, trong lòng cô đã không còn gợn sóng nữa. Không phải đã sớm đoán trước được ngày này sao? Thực ra Đặng Quỳnh nói rất khách quan, hôn nhân không môn đăng hậu đối quả thực rất khó sống hòa hợp. Trong lòng cô cũng rất rõ ràng, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn dự định từ hôn.

Chỉ là rốt cuộc có chút tham luyến, dù sao anh cũng đã chiếm lấy suốt hai mươi mấy năm trước của cuộc đời cô, là người đối xử tốt nhất với cô, nhất là dịp gần đây, cẩn thận chu đáo khắp nơi, dù trong lòng cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải từ hôn, nhưng thực tế lại nói không nên lời.

Sau khi biết anh căn bản chưa từng yêu Giang Miểu, thậm chí cô đã nghĩ, chuyện này hoàn toàn khác với nội dung nguyên tác, liệu cô có thể tiếp tục hay không, vì càng kéo dài như vậy thì cô càng luyến tiếc, cuối cùng chỉ có thể vô lại chờ Diệp Thù Yến mở miệng trước. Tựa như hôm trước ở tiệc mừng thọ của bà cụ Diệp phải uống thuốc Đông y, cô làm không được, là chính anh đẩy cô ra, tự anh đã bóp tắt ảo tưởng không thực tế của cô.

Cũng đã đến lúc cô phải tạm biệt sự trì trệ không dứt khoát của bản thân rồi!

Ngày hôm nay, đội đánh giá của Diệp Thị và hệ thống Noãn Dương đều thấy sự thay đổi của Đường Noãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-130.html.]

Tô San cười nói: “Cậu càng lúc càng giống Diệp tổng, nhất là dáng vẻ căng mặt như này.”

Đường Noãn nhìn cô ấy: “Tính lại số liệu dự tính lợi nhuận trong tương lai một lần nữa, có thể cộng thêm lợi ích và hiệu quả mở rộng của lần truyền hình trực tiếp trước đó, hiện giờ Hệ thống Noãn Dương đã không còn là hệ thống không có tiếng tăm gì, chắc chắn giá trị dự tính sẽ cao hơn.”

Nói đến cái này, Tô San vẫn không hiểu lắm: “Vì sao cậu lại phải bán cho anh ấy? Không phải anh ấy là chồng chưa cưới của cậu sao? Sao có thể không nghĩ cho cậu như thế?”

Đường Noãn không nói gì, chỉ nói: “Mặc kệ là tài trợ hay thu mua, dù sao đối với chúng ta đây cũng là chuyện tốt, những chuyện khác cậu đừng quan tâm.”

Tô San nhún nhún vai cũng không hỏi nữa, có lẽ là tình thú giữa vợ chồng son?

Thúc giục đoàn đội bên này xong, Đường Noãn lại thúc giục tổ đánh giá, tiến độ đánh giá hệ thống Noãn Dương gần như nhanh hơn một phần ba, cứ tiếp tục như vậy, ba ngày sau là có thể hoàn thiện dự thảo hợp đồng. Trợ lý Văn nhìn tiến độ đánh giá của hệ thống Noãn Dương, lại nhìn mail Diệp Thù Yến gửi về, thầm nghĩ, những cặp tình nhân khác cãi nhau là sẽ không có tâm trạng, phải đi du ngoạn giải sầu khắp nơi, đôi này thì ngược lại, đi so với nhau xem ai làm việc chăm chỉ hơn? Mấu chốt, người mệt mỏi là bọn họ! Ông trời phù hộ, sơm sớm để bọn họ làm lành đi, hãy để những người bán mình cho tư bản như họ được sống yên ổn hai ngày.

Có lẽ ông trời thật sự nghe được lời cầu nguyện của anh ấy, nên hiếm khi Diệp Thù Yến muốn được nghỉ hai ngày. Hóa ra sau khi khảo sát dự án, bàn bạc xong với ông Knowlton, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng tới đây tìm người. Chỉ thấy ông Knowlton vẫn luôn nói năng thận trọng, vừa nhìn thấy bà ấy thì lập tức nở nụ cười, giới thiệu với anh: “Đây là vợ tôi, Ricky.”

Bà Ricky thuận thế gửi thiệp mời cho Diệp Thù Yến: “Chào mừng đến với kỷ niệm đám cưới bạc của vợ chồng chúng tôi.”

Diệp Thù Yến nhận thiệp mời, nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của ông Knowlton thì khá bất ngờ, theo cái nhìn của anh trước đây, anh nhận thấy ông trùm bất động sản này ra tay quyết đoán, làm việc không để người khác có đường lui, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy khung cảnh này. Bà Ricky hiển nhiên rất đắc ý: “Tôi ép ông ấy cười đó, cười không đúng tiêu chuẩn thì sẽ không được đi.”

Nghĩ đến cảm giác đau khổ của ông Knowlton, Diệp Thù Yến bất đắc dĩ lắc đầu: “Tình cảm của hai người tốt thật.”

Bà Ricky cười: “Ừm, xem như là thế đi, cũng phải cãi nhau ầm ĩ mới đi được tới ngày hôm nay.”

Diệp Thù Yến nhớ hai người họ cũng là liên hôn, hiếm khi lắm miệng hỏi: “Hai người cũng thường cãi nhau sao?”

Knowlton nhún vai, không thể nào tả được: “Nhiều lắm, bà ấy cứ như nồi ớt cay nóng.”

Bà Ricky cũng không chịu yếu thế: “Đúng vậy, nếu em không nóng nảy một chút, với bộ dáng cho dù người ngoài hành tinh có xâm lược Trái Đất thì anh cũng có thể trầm tĩnh này xem, có khi nhà chúng ta sẽ trở thành một ngôi mộ mất.”

“Vậy nên em phá hư hạng mục của anh?”

“Đúng, nếu anh cứ không quan tâm tới em thì em vẫn cứ làm thế đấy, anh tin không hả?”

Loading...