Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:41:20
Lượt xem: 46
Từ sau hôm trợ lý Văn nhắc nhở, trước đây anh thỉnh thoảng mới lướt Weibo, giờ cũng chăm lướt vòng bạn bè hơn, để phòng ngừa xuất hiện chuyện gì anh không biết. Kết quả vừa mở ra đã thấy hình ảnh Đường Noãn mới vừa đăng tải nửa phút trước: Trong ánh nắng giữa trưa, cô và mấy người đoàn đội Noãn Dương vây quanh bàn ăn cười tươi, nhưng người kế sát bên cạnh cô, không phải là người anh mới tự mình đuổi đi sao? !
Diệp Thù Yến hít sâu một hơi, tự nói với mình, Tạ Phi Triết tên này đến đây là để trả thù anh, trong lòng anh ta chứa cô gái khác, nhiều năm si tâm không hối hận, chắc chắn sẽ không động tâm tư gì với Đường Noãn...
...
Làm sao không có khả năng chứ? !
Dù cô nhóc đó rất phiền phức, nhưng thực sự vừa đẹp còn vừa thông minh, nói chuyện cũng dí dỏm hài hước, nhìn sự việc cũng rất thông suốt, chỉ cần là người biết suy nghĩ, rất hiếm ai không thích cô.
À, đúng rồi, không biết tên khích bác ly gián vừa rồi sẽ nói gì với Đường Noãn.
Diệp Thù Yến đột nhiên đứng lên, khiến trợ lý Văn sợ hết hồn: “Diệp tổng?”
Diệp Thù Yến nói: “Không có gì, cậu ăn trước đi.”
Dứt lời anh vội vã ra khỏi phòng làm việc.
Đến nhà ăn lầu hai, Diệp Thù Yến gần như liếc mắt đã thấy được nhóm Đường Noãn, không có anh ta, bây giờ đã hơn một giờ, các nhân viên chính thức của Diệp thị đều ăn xong và sắp trở vào làm, cũng chỉ có bàn bọn họ không cần làm việc đúng giờ, vẫn thoải mái nhàn nhã vui vẻ nói chuyện, trên bàn cũng không bày thức ăn mà là đồ ăn vặt và trà sữa. Tạ Phi Triết nói gì đó với Đường Noãn, Đường Noãn cười hết sức vui vẻ. Đại khái vì anh đứng ở cửa lâu quá, nhân viên làm việc bên gian hàng tiện lợi mới hỏi: “Diệp tổng, anh có cần gì không?”
Diệp Thù Yến khoát tay, đang muốn đi đến bên Đường Noãn thì thấy phục vụ trong gian hàng lấy ra một lon bia, muốn giao đi đâu đó. Diệp Thù Yến nhíu mày: “Ai muốn?”
Người phục vụ biết quy định trong lúc làm việc là nhân viên cao ốc không được uống rượu, vội vàng trả lời: “Là cho bàn bên đó, họ đeo thẻ khách hàng công tác.”
Tập đoàn lớn như Diệp thị không tránh khỏi việc phải chiêu đãi khách hàng, những khách hàng này đều có thẻ công tác tạm thời, để được vào khu làm việc được phân, tất nhiên cũng sẽ không có yêu cầu nghiêm khắc về quy định như trong nội bộ tập đoàn. Diệp Thù Yến thấy phục vụ chỉ về phía Tạ Phi Triết, anh nheo mắt, đột nhiên giơ tay bảo: “Đưa cho tôi, đúng lúc tôi định tới tìm họ.”
Phục vụ không nghi ngờ anh, giao lon bia cho Diệp Thù Yến.
Kết quả thấy Diệp tổng của họ cầm lon bia, không chỉ ném qua ném lại giữa hai tay, mà thỉnh thoảng còn lắc một cái. Phục vụ không nhịn được vươn tay như Nhĩ Khang, Diệp tổng, trong đó có cacbon, không thể lắc đâu! Lúc khui lon sẽ bị trào đấy! Nhưng nhìn bóng lưng ổn định ung dung của Diệp tổng thì anh ta thực sự không dám tiến lên thuyết giáo, thôi, dù sao chỉ cần chất lượng không có vấn đề thì không trách lên đầu họ được.
Phục vụ đi vào quầy hàng, quyết định nhắm mắt làm ngơ. Mà bên nhóm Đường Noãn đang vui vẻ nói chuyện, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Thù Yến. Chủ yếu là trong nhà ăn không có mấy người, những nhân viên Diệp thị khác phải vào làm việc ngay, mà tổ đánh giá cần phải chỉnh lý tài liệu buổi sáng, thời gian hẹn với họ là hai giờ, cho nên chỉ có họ là có thể ở đây nhàn nhã nghỉ trưa.
Ai có ngờ Diệp Thù Yến sẽ xuất hiện ở đây chứ?”
... Hồi đó cậu ta gọi là Diệp thần, học giỏi, ngoại hình đẹp, ừm, tính cách cũng tốt hơn bây giờ.”
Mặt Tạ Phi Triết đầy vẻ hoài niệm: “Nữ sinh thích cậu ta nhiều lắm! Uầy, tôi nói cho cô biết...”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay, thần thần bí bí che miệng, muốn tới gần tai Đường Noãn nói gì đó: “Hồi đó...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-128.html.]
Nhưng còn chưa đợi anh ta tới gần, có vật gì đó chợt chen giữa hai người, dán lên mặt anh ta, Tạ Phi Triết bị lạnh kêu to một tiếng, Đường Noãn cũng bị dọa cho ngật nảy mình. Hai người quay đầu thì thấy một người đàn ông tuấn mỹ cao ngất đang đứng phía sau họ, lúc này tròng mắt ấy đang lạnh lùng nhìn họ, trên tay còn cầm lon bia đè lên mặt Tạ Phi Triết, dùng lon bia đẩy mặt Tạ Phi Triết sang bên cạnh...
“Ấy!” Tạ Phi Triết không thể lui được, không khỏi trợn mắt: “Đúng lúc quá ha.”
Bấy giờ Diệp Thù Yến mới ném lon bia vào trong n.g.ự.c anh ta: “Muốn uống thì đi chỗ khác uống, trong cao ốc Diệp Thì cấm hút thuốc và uống rượu.”
Tạ Phi Triết sờ khuôn mặt lạnh như băng, bị anh làm cho tức cười: “Tôi nói này Diệp tổng, cậu có cần ấu trĩ ngây thơ vậy không, nếu cấm thuốc cấm rượu thì mấy người còn bán làm gì. Tôi muốn uống thì uống! Giờ uống luôn!” Vừa nói vừa giơ lon bia đến trước mắt Diệp Thù Yến, vật ra.
Mặt Diệp Thù Yến biến sắc: “Đừng!”
Nhưng mà đã muộn, động tác Tạ Phi Triết rất nhanh: “Phụt” một tiếng, đi kèm với nó là âm thanh cacbon phun trào, thiên nữ tán hoa...
Đường Noãn ngửa đầu nhìn Diệp Thù Yến che trước mắt cô, nghẹn họng không biết nói gì.
Mà phía sau anh, Tạ Phi Triết tức giận gần như mất hết phong độ: “Diệp Thù Yến! Cậu cố ý đúng không? Tôi bảo sao cậu lại tốt bụng mà mang bia cho tôi chứ!”
Đường Noãn không khỏi thò đầu nhìn sang, chỉ thấy áo sơ mi của Tạ Phi Triết bị đổi sắc không thể nhìn nổi nữa, trên mặt trên tóc đều là bọt bia bị phun ra ngoài, trong nháy mắt anh ta vừa bật chốt ra, Diệp Thù Yến đã đưa tay đẩy anh ta ra... Diệp Thù Yến xoay người, thản nhiên nói: “Bẩn quá, nhanh về thay đồ đi.”
Tạ Phi Triết: . . . Anh ta thực sự tức đến mức buồn cười: “Quả nhiên vẫn là cậu, Diệp sát thủ.”
Anh ta có bệnh thích sạch sẽ, giờ cảm thấy cực kỳ khó chịu, vội vàng chào hỏi với Đường Noãn rồi đi về. Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn Đường Noãn, thay cô chào hỏi người của đoàn đội, rồi kéo cô đi vào phòng làm việc. Động tác vừa nãy của Tạ Phi Triết thực sự quá nhanh, Diệp Thù Yến chỉ kịp đẩy tay anh ta ra rồi xoay người chắn trước người Đường Noãn, song áo cô vẫn bị b.ắ.n không ít. Sau lưng Diệp Thù Yến cũng thảm không nỡ nhìn, Đường Noãn thấy âu phục anh trở lên đậm màu, thậm chí tóc cũng ướt thành lọn, nhịn không được mà muốn cười, cũng may trong thang máy tổng tài chuyên dụng không có ai, không thì hình tượng của Diệp đại thiếu sẽ không còn mất.
Diệp Thù Yến quay đầu nhìn cô, Đường Noãn nghĩ đến chuyện anh làm, bật cười: “Chậc chậc, tổn thương địch một nghìn tự tổn thương mình tám trăm, sách lược của Diệp đại thiếu tốt quá.”
Diệp Thù Yến không đáp lại, nhưng đáy mắt chợt thoáng chút bực mình, Đường Noãn cười càng vui vẻ hơn. Trở lại phòng làm việc, Diệp Thù Yến mở ngăn tủ phòng nghỉ lấy một bộ quần áo sạch ra, nhưng thấy quần áo Đường Noãn anh lại khó xử, anh không có quần áo cho cô thay được.”
Muốn kiểu quần áo nào, bảo bí thư đi mua về cho em.”
Áo mùa hè cũng tương đối sát người, Đường Noãn không muốn mặc khi chưa giặt qua, cô nhìn tủ quần áo sau lưng anh: “Không cần phiền thế, cho tôi mượn áo sơ mi của anh là được.”
Diệp Thù Yến sửng sốt: “Tôi?”
Đường Noãn đã vừa ý một món: “Cái màu lam nhạt kia.”
Hôm nay cô mặc là bộ đồ trên dưới tách rời, chủ yếu là áo bị b.ắ.n dơ, váy thì không sao, thế nên chỉ cần thay áo là được.
Dù Diệp Thù Yến không biết cô muốn làm gì, nhưng cũng cho cô: “Em cứ tùy ý.”
Sau đó bản thân vào phòng vệ sinh cách vách tắm. Chờ Diệp Thù Yến ra khỏi phòng tắm cách vách, lúc thấy Đường Noãn đứng trước gương, anh không khỏi sững sờ, thầm nghĩ, đã bắt đầu câu dẫn rồi sao? Đường Noãn quay đầu, biểu diễn cho anh xem: “Thế nào?”