Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:38:23
Lượt xem: 63
Trước lúc ngủ là thời gian đánh răng, Diệp Thù Yến nhìn bản thân trong gương, ánh mắt theo bản năng dừng trên môi, anh vô thức đưa tay sờ, đã gần ba giờ rồi mà tất cả cảm giác giữa răng môi vừa nãy vẫn còn tồn tại mãnh liệt. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng trong tay, sau một lúc lâu, anh bỏ ý nghĩ đáng sợ là không đánh răng đi, bỏ bàn chải vào trong miệng, dùng sức chà từ trên xuống dưới, hoàn toàn không cho mình cơ hội đổi ý.
Chỉ có người yếu đuối mới bị dục vọng chi phối, ngày mai, bắt đầu từ ngày mai không gặp mặt là được, không phải tối hôm nay rất ổn sao?
Sau đó...
Chưa tới năm giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Thù Yến mặt vô cảm ngồi dậy khỏi giường.
Anh đi thẳng đến phòng vệ sinh ném quần vào thùng rác, thay quần áo thể thao tập thể hình cường độ cao nửa giờ, đến khi sắp đến thời gian Đường Noãn phải rời giường, anh đã thu nhập xong ra khỏi cửa, bữa sáng cũng chưa ăn.
Nhưng xuống dưới gara anh vẫn không tránh được, chiếc xe thể thao màu đỏ phách lối dừng ngay trước mặt anh, cưỡng chế đánh thức tình huống trong mơ tối qua: Ngay trong chiếc xe thể thao này, vì không gian chật hẹp, Đường Noãn không thể không dán vào trong n.g.ự.c anh, người cô mềm mại như không xương, ghé vào lỗ tai anh vừa thở dốc vừa thì thầm nói muốn...
Diệp Thù Yến đen mặt bước nhanh lên xe của mình, quyết định tối nay cũng về nhà muộn, tốt nhất là chờ sau khi Đường Noãn ngủ, thậm chí anh còn không muốn nghe giọng cô, có thế thì bình tĩnh mấy ngày tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.
So với phản ứng mãnh liệt của Diệp Thù Yến, Đường Noãn lại bình tĩnh hơn nhiều, dưới trạng thái ngà ngà say, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, cô ngủ một giấc thẳng đến bảy giờ, sau đó hứng khởi bừng bừng bắt đầu trang điểm thay đồ.
Hôm nay cô bắt đầu phải cùng đoàn đội Noãn Dương đến tập đoàn Diệp Thị, đánh giá thảo luận với tổ nhỏ bọn họ. Vốn tính nói một tiếng với Diệp Thù Yến, nhưng nếu người ta đã nói muốn làm chuyện của mình thì cô cũng không quấy rầy nữa. Dù sao một tổng tài như anh chắc là sẽ không quản loại chuyện nhỏ này đâu, cao ốc Diệp thị lớn như vậy, nói không chừng căn bản không chạm mặt được... nhỉ? Mười giờ sáng, Diệp Thù Yến đi ra khỏi phòng họp tầng mười lăm, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mà anh rất muốn tránh đi: [… Tính toán như vậy, chắc là hạng mục sẽ bán được rất nhiều tiền nhỉ?]
Trong nháy mắt Diệp Thù Yến còn tưởng là tinh thần của mình quá căng thẳng nên nghe nhầm, nhưng không ngờ âm thanh đó lại truyền tới lần nữa, còn cực kỳ rõ ràng: [Lại nói, lúc đánh giá, ký hợp đồng xong có cần nhờ một luật sư không nhỉ? Nếu mời người khác, chị cả sẽ mất hứng, nhưng mời chị cả… Qua chuyện hợp đồng thu mua này, chị ấy sẽ không cảm thấy Diệp Thù Yến là một nhà tư bản lãnh huyết vô tình đâu nhỉ? Mình cứ cảm thấy sẽ có đánh nhau…]“Không đâu, anh ấy vốn đã là nhà tư bản lãnh huyết vô tình mà, tại sao mình phải lo nghĩ thay anh ấy, đánh thì đánh thôi, đáng đời!”
Diệp Thù Yến: . . .
Anh không nhịn được xoa trán, bắt đầu lo lắng chỉ số thông minh của mình, rõ ràng hai ngày trước trợ lý Văn mới báo cáo cần đoàn đội đến thảo luận đánh giá hệ thống Noãn Dương, vậy mà sao anh lại cho rằng một tuần sẽ không gặp được Đường Noãn nhỉ? Cái giá phải trả khi mất chỉ số thông minh, anh thật sự không thể chấp nhận được. Nhóm quản lý cấp cao đi theo sau lưng Diệp Thù Yến thấy anh đột nhiên dừng bước, tổng giám đốc dẫn đầu không khỏi nghi hoặc: “Diệp tổng?”
Diệp Thù Yến nghiêm mặt thản nhiên nói: “Tổ đánh giá hệ thống Noãn Dương ở đâu?”
Các quản lý cấp cao nhìn về phía giám đốc Lâm, bọn họ vừa mới mở hội nghị điều chỉnh cơ cấu tổng thể chuyển đổi tập đoàn, đều là người phụ trách các mảng lớn, tất nhiên không thể nào biết đến chuyện nhỏ này, người có dính dáng duy nhất là giám đốc Lâm phụ trách mảng quản lý khách sạn.
May mà giám đốc Lâm rất rõ: “Ngay tại phòng họp số ba, hiện giờ hạng mục vẫn đang trong giai đoạn đánh giá, tầm ba ngày sau sẽ có kết quả.”
Thấy Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm vào phòng họp số 3 như muốn nhìn chằm chằm ra một đóa hoa, giám đốc Lâm tinh ý nói: “Nếu không chúng ta qua đó xem thử nhé? Tí nữa tôi sẽ gửi tiến triển đánh giá hệ thống Noãn Dương đến hòm thư của anh.”
“Không cần.”
Diệp Thù Yến nhấc chân đi về phía thang máy, đúng lúc điện thoại của trợ lý Văn gọi tới: “Diệp tổng, Tạ tổng sắp tới rồi.”
“Tới ngay.”
Diệp Thù Yến cất điện thoại, nói với giám đốc Lâm: “Cứ dựa theo quy trình bình thường mà tiến hành.”
Dứt lời anh đi vào thang máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-126.html.]
Chờ sau khi anh rời đi, mọi người không khỏi bật cười, có người trêu giám đốc Lâm: “Lão Lâm, anh giỏi lắm, chút chuyện nhỏ này cũng biết, tôi còn lo anh không trả lời được.”
Giám đốc Lâm bình chân như vại nói: “Đó là bà chủ tương lai, dù là ai cũng sẽ không ai không biết cô ấy.”
Có thể lên tới vị trí này ở Diệp thị, ai mà không là người thành tinh.
Có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi làm quản lý cười nói: “Hôm nay thấy vậy, Diệp tổng của chúng ta vẫn là người trẻ tuổi, chưa từng yêu đương.”
Có người cười bảo: “Chưa chắc à nha, ai nói Diệp tổng của chúng ta không có tình cảm gì với vợ chưa cưới chứ?”
Anh ta không khỏi học một câu: “‘Dựa theo quy trình bình thường là được’, nếu không có tình cảm thì còn đặc biệt phân phó làm gì? Lúc nào Diệp tổng quan tâm tới mấy chi tiết nhỏ nhặt này vậy?”
Mọi người lắc đầu bật cười, cô quản lý nữ lớn mật lên tiếng: “Hình như hơi có cảm giác trẻ con?”
“Có bản lĩnh thì cô đến nói ngay cạnh Diệp tổng ấy.”
“Tất nhiên là tôi không dám, có điều đoán chừng mấy người cũng không dám...”
Nhóm quản lý cấp cao chia đội nhỏ ăn dưa tám chuyện vài câu rồi tự làm việc của mình, bên phía Diệp Thù Yến cũng gặp được Tạ tổng. Nghe nói khi xưa Tạ thị cũng lập nghiệp từ bất động sản, có không ít lần cạnh tranh hạng mục như mấy chung cư khách sạn với Diệp thị, nhưng bên cạnh đó hai nhà cũng có rất nhiều lần hợp tác, như lần này, đối phương đến là vì hệ thống Noãn Dương, khách sạn bọn họ cũng cần nâng cấp.
Tạ tổng hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi béo, cười lên hết sức hiền hòa: “Thù Yến, lâu lắm không gặp. Gần đây chú nhìn thấy phát sóng trực tiếp của hệ thống Noãn Dương, cô vợ chưa cưới này của cháu rất khó lường đấy.”
Trên mặt Diệp Thù Yến bất giác nở nụ cười: “Chú quá khen, cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, đến lúc đó còn cần chú thông cảm nhiều.”
Tạ tổng nhíu mày bất ngờ, nghe ý tứ của Diệp Thù Yến là vẫn muốn làm việc cùng với vợ chưa cưới này? Trong lòng ông ấy lại thêm vài suy tư về Đường Noãn.”
Ơ, giọng điệu này nghe tự hào thế nhỉ?”
Một giọng nói mang vẻ lười biếng vang lên.
Diệp Thù Yến quay đầu thì thấy Tạ Phi Triết âu phục giày da đẩy cửa đi vào, một tay còn đút trong túi, trông lười biếng, anh ta cười hì hì nhìn anh nói: “Quả nhiên đối đãi với người thương thì không giống nhau mà, để ý thế.”
Diệp Thù Yến không muốn quan tâm anh ta, có hơi ghét bỏ bảo: “Sao cậu lại tới đây?”
Tạ tổng đầu tiên cười ha ha: “Ây da, cũng là Tiểu Triết nói với chú về hệ thống Noãn Dương đấy.”
Hiển nhiên ông ấy vẫn luôn rất để ý vẻ chán chường của con trai, lúc này mặt đầy vui mừng: “Hiếm thấy nó để ý chuyện tình công ty như vậy, chú nghĩ các cháu đều là bạn học, người phụ trách còn là vợ chưa cưới của cháu, các cháu giúp chú dẫn dắt nó nhé.”
Tạ Phi Triết lập tức tiến lên kéo tay Diệp Thù Yến lắc qua lắc lại, hết sức cung kính nói: “Diệp tổng, xin nhờ vả rồi.”
Diệp Thù Yến cảm thấy hơi ngứa răng, rốt cuộc là người này quan tâm tới công việc hay là quan tâm tới việc trả thù anh?